“Sư muội, ngươi về trước đi!”
Lục y nữ tử bất mãn trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung , “Sư huynh —— ta muốn đi với ngươi —— “
“Lập tức biến cho ta!” Thanh âm không chút lưu tình của Tịch Băng Toàn khiến lục y nữ tử mặt mày tối đen, dậm chân một cái lắc mình rời đi, trước khi rời đi còn oán hận trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, đều là do nữ nhân này, khiến mình bị sư huynh mắng!
Trong viện im ắng, Ngự Thiên Dung không mở miệng nói chuyện, dù sao hắn muốn nói gì thì cứ nói, chính mình có nghe hay không cũng không sao cả.
“Ngự Thiên Dung!”
Đây là lần đầu tiên Tịch Băng Toàn dùng giọng nói lạnh như băng mang theo phẫn nộ gọi ra cả tên họ của nàng, Ngự Thiên Dung quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười, “Ta nghe được, nói đi!”
Tịch Băng Toàn giận dỗi, trừng mắt nhìn nàng, lập tức vương bàn tay to túm nàng, ôm vào người, không nói hai lời liền đi vào phòng trong.
Nếu nói không thông, hắn không ngại dùng hành động nói cho nàng: quan hệ giữa bọn họ không thể chỉ nói hai ba câu liền chấm dứt.
Ngự Thiên Dung giãy dụa muốn thoát ly vòng tay của hắn, nhưng Tịch Băng Toàn lại nhanh tay điểm á huyệt của nàng, không cho nàng kêu cứu binh, về phần quyền đấm cước đá của nàng, khí lực nàng nhỏ như vậy, đối với hắn căn bản không có tính uy hiếp đáng kể.
Không có bao nhiêu lời nói dư thừa, hắn đặt nàng xuống giường lớn quen thuộc, hắn cảm thấy giờ phút này mà dùng từ để nói thật sự là lãng phí thời gian.
Khác với những lần ôn nhu triền miên trước đây, lúc này hắn thật cường hãn giữ lấy nàng.
Nàng muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn ư? Còn hắn thì cứ muốn tiếp tục dây dưa không dứt với nàng.
Mọi tiếng rên rỉ đều bị hắn ngậm vào trong miệng, Ngự Thiên Dung vừa thẹn vừa giận, nhưng hai mắt phẫn nộ dưới màn triệt để khiêu khích của hắn cũng chậm rãi hóa thành đầm nước mùa, cùng hắn bay lên, nhập vào thiên đường sung sướng.
…
Không biết qua bao lâu, Tịch Băng Toàn mới lui hạ thân ra, ôm nàng, nói nhỏ vào tai nàng: “Phu nhân, ngươi đã nhớ cơn giận của ta chưa? Sau này còn bướng bỉnh như vậy, ta sẽ không như lần này, buông tha ngươi đơn giản như vậy đâu nha!”
“Ngươi! Cút —— ngô…”
…
Tịch Băng Toàn tuyệt không để ý nàng mắng mình thêm vài lần, bởi vì mỗi khi nàng mở miệng mắng hắn, hắn lại một lần nữa bá đạo giữ lấy nàng.
Đây là phương pháp rất hiệu nghiệm! Đấy, bây giờ nàng chỉ phẫn nộ nhìn hắn, chứ không còn mở miệng mắng hắn!
Tịch Băng Toàn vừa lòng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, “Phu nhân, ngươi thật sự khiến người ta lưu luyến, đã cách xa lâu như vậy, ta vẫn như trước không thể không mê muội ngươi!”
Hừ, sắc lang, ác ôn! Ngự Thiên Dung âm thầm cáu giận vừa rồi không quyết đoán, để Triển Cảnh đuổi hắn ra ngoài! Hắn chính là một con sói, một con sói đói giảo hoạt gian trá, luôn tự cho là đúng!
Nhưng nàng xác thực không dám nói gì nữa, bởi vì nếu nói thêm gì, nàng biết người bên cạnh kia nhất định sẽ không buông tha nàng, nói không chừng còn khiến nàng hai ngày đều nằm lì trên giường! Võ công, võ công, chính là võ công gây họa, nếu nàng có võ công đủ cao, người kia có thể đến xử ép nàng sao! Thật đáng hận a,