“Nhà chúng ta không có mèo hoang a!” Duệ Nhi nghi hoặc đánh giá tình huống trong phòng, huống hồ trước lúc hắn vào cũng không nhìn thấy có mèo hoang chạy ra a!
Tịch Băng Toàn ha ha cười, vuốt đầu nhỏ của hắn: “Duệ Nhi còn nhỏ, khi nào trưởng thành sẽ hiểu, con mèo hoang kia không phải mèo hoang bình thường, đó là mèo hoang có thể biến sắc mặt!”
Duệ Nhi nghe vậy liền trừng lớn mắt, có thể biến sắc mặt? Vậy chẳng lẽ là yêu quái?
Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn Tịch Băng Toàn, kéo Duệ Nhi qua, “Duệ Nhi, con đừng nghe hắn nói bậy, con nói cho mẹ, sao con lại tới đây?”
“Triển thúc thúc nói Tịch thúc thúc đến, nên con muốn đến gặp Tịch thúc thúc a!”
Triển Cảnh? Hừ, chân ngoài dài hơn chân trong! Ngự Thiên Dung trong lòng bất mãn, không khỏi hoài nghi lúc trước Tịch Băng Toàn mua bốn người bọn họ, họ rốt cuộc nhận hắn là chủ hay là nhận mình là chủ đây!
Duệ Nhi thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung không tốt, có chút lo lắng lắc lắc tay nàng, “Mẹ, mẹ làm sao vậy, không khỏe ư?”
“Không có!” Ngự Thiên Dung thực khẩu thị tâm phi đáp một câu, nàng cũng không thể náo loạn với Tịch Băng Toàn ngay trước mặt đứa nhỏ a!
“Mẹ, vậy Duệ Nhi mang Tịch thúc thúc đi tìm người băng bó miệng vết thương nha!” Duệ Nhi thực đau lòng nhìn cánh tay đổ máu của Tịch Băng Toàn.
Đương nhiên, hắn không dám nói hắn vừa mới nhìn thấy mẫu thân mình đâm bị thương Tịch Băng Toàn, bởi vì một màn kia có chút quỷ dị, mẫu thân cư nhiên ra tay làm bị thương Tịch thúc thúc.
Chuyện này thực rất nghiêm trọng! Hơn nữa mới nãy, Triển thúc thúc có nói mẫu thân từng hạ lệnh không cho Tịch thúc thúc bước vào cửa.
Hắn đã rất khó khăn mới nhân dịp lần Hộ Quốc tướng quân đến gây sự, năn nỉ mẫu thân thành công.
Nay mẫu thân tựa hồ lại giận Tịch thúc thúc, chuyện này sẽ không dễ làm lần nữa, hắn là tiểu hài tử, đành giả bộ hồ đồ đi! Dù sao mọi người đều nói hắn vẫn là một tiểu hài tử, không cần lo lắng nhiều chuyện làm gì.
Ngự Thiên Dung thấy đứa con bảo bối của mình cư nhiên hướng về Tịch Băng Toàn, trong lòng tự nhiên hờn dỗi, bất quá nàng cũng không thể phát tiết ra? Đứa nhỏ làm sao hiểu được ân oán của người lớn, nàng cũng không hy vọng hỉ giận quá phận của mình sẽ ảnh hưởng đến Duệ Nhi trưởng thành, nên chỉ có chịu đựng cơn tức, ôn nhu nhìn theo bọn họ, một lớn một nhỏ, rời đi phòng mình.
Tịch Băng Toàn đối với Duệ Nhi thân cận tựa hồ thực tự đắc, ý cười nơi khóe môi kia khiến Ngự Thiên Dung nhìn cự kì chói mắt.
Bọn họ vừa rời đi tiểu viện của nàng, nàng liền hung hăng ném chén trà trên bàn, phát tiết hờn dỗi!
“Phu nhân —— “
Ngự Thiên Dung tức giận trừng mắt nhìn Triển Cảnh, tức giận bất bình nói: “Tránh ra, ngươi không phải đã theo phe tên Tịch Băng Toàn kia sao? Thế nào, gọi Duệ Nhi tới còn chưa đủ, ngươi còn muốn làm người hoà giải a?”
Triển Cảnh vẻ mặt đau khổ giải thích: “Phu nhân, thuộc hạ không có ý kia, chỉ là hy vọng ngươi và Tịch công tử có thể giải thích rõ hiểu lầm!”
“Hiểu lầm? Ngươi có biết cái gì tên là hiểu lầm sao? Cố ý giết người rồi có thể dùng một câu hiểu lầm để che dấu sai lầm sao? Hay là, đối với nam nhân các ngươi, mặc kệ mình làm sai chuyện gì đều có thể tha thứ?”
Triển Cảnh không ngời Ngự Thiên Dung kích động như vậy, nhất thời đứng bất động một chỗ, không biết làm sao.
Nửa ngày sau, Ngự Thiên Dung mới khôi phục bình tĩnh, thấy Triển