“Nếu không phải ở trên đường sợ có người phát hiện ra thì tôi muốn trò chuyện với cô thêm một lát.” Giang Hân Yên đá vào mặt Hướng Thu Vân hai cái mới ngồi xổm xuống kéo Hướng Thu Vân đi.
Hướng Thu Vân không nói được, cả người không thể nhúc nhích, lúc Giang Hân Yên ngồi xổm xuống thì cô dùng sức nhổ máu vào mặt cô ta.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mới có thể gặp được người bạn độc ác, sói đội lốt cừu như Giang Hân Yên chứ? !
Giang Hân Yên cũng không tức giận, cô ta lau xong thì cố hết sức kéo Hướng Thu Vân vào trong xe: “Bắt đầu từ tai nạn xe thì kết thúc cũng từ tai nạn xe. Trên xe có gắn bom, sau năm phút sẽ nổ.”
Cô ta cười với Hướng Thu Vân, đưa tay ôm cô như lúc hai người còn làm bạn: “Hẹn gặp lại, Hướng Thu Vân, nếu như có kiếp sau, hi vọng chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng đừng yêu cùng một người.”
Cô ta buông Hướng Thu Vân ra rồi đóng cửa xe, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trong xe chỉ có tiếng thời gian đếm ngược của bom, còn có tiếng hít thở nặng nề của Hướng Thu Vân.
Cô ngồi trên ghế phụ, bởi vì mất máu quá nhiều nên đầu óc choáng váng. Mà không biết có phải xương sườn đã gãy hay không, cô lần cô hít thở thì cảm thấy từ ngực đến bụng dưới vô cùng đau đớn.
Ông trời đúng là trêu người, lúc