Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lâm Tử Ngang đã ra nước ngoài được một năm rưỡi rồi, trong một năm rưỡi này Cố Thần và y vừa liên lạc qua điện thoại vừa liên lạc qua mạng, tuy từng chat video, nhưng đó là do lúc mới ra nước ngoài, đất khách quê người không quen biết ai cả nên mới suốt ngày làm phiền cậu. Nhưng khi quen với cuộc sống ở đây rồi, hầu như Cố Thần không còn nghe y than phiền về bất kỳ chuyện gì nữa. Lâm Tử Ngang cũng dần quen thêm nhiều bạn mới.
Nhưng, tuy hai người ở cách xa, nhưng quan hệ hãy còn thân thiết lắm.
Ngày Lâm Tử Ngang về nước trùng vào hôm sau ngày Cố Thần khai giảng, tính thời gian thì cậu ta về rất đúng lúc, nếu về sớm hơn hoặc muộn hơn một ngày, có lẽ Cố Thần không rảnh ra đón cậu ta rồi.
Thế nên chiều chủ nhật, Cố Thần không lên mạng, cậu chuẩn bị sơ qua rồi đến sân bay.
Vài năm trước Cố Thần còn biết đường ra sân bay, lúc đó cậu thường xuyên phải ngồi máy bay ra nước ngoài thăm ba mẹ, bây giờ hầu như năm nào ba mẹ cũng về nước thăm cậu vài lần, không cần cậu phải đi nữa, từ đó về sau cậu cũng không còn đặt chân ra sân bay.
Lâu lắm rồi không đến một nơi đông người thế này, nhất thời Cố Thần không thích ứng được, vả lại sân bay đông người quá, còn phải tìm được Lâm Tử Ngang trong biển người mênh mông, đây cũng là một kỹ năng sống đó.
Cậu rất nghiêm túc từ chối yêu cầu giơ bảng tìm người thân mà Lâm Tử Ngang đưa ra.
Chờ khoảng nửa tiếng, cuối cùng Cố Thần cũng trông thấy một nam sinh mặc áo gió, tay kéo một chiếc vali da, cậu ta cứ nhìn trái ngó phải như đang tìm ai đó, vì khá đẹp trai nên thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của người khác.
Cố Thần nhìn chằm chằm cậu ta vài phút, thấy cậu ta buồn bực lấy điện thoại ra bấm số, bấy giờ cậu mới chầm chậm đi qua.
Nhạc chuông di động vang lên, Lâm Tử Ngang chợt cảm thấy sóng lưng mình lạnh toát, sau đó một bàn tay vươn đến vỗ thật mạnh lên vai khiến y suýt té ngửa ra sau.
“Đậu má, Quả Cam mày muốn hù chết anh hả?” Lâm Tử Ngang không thèm giữ hình tượng gì nữa, lớn tiếng hô lên, may mà sân bay cũng khá ồn nên không ai chú ý tới.
Cố Thần nở nụ cười rạng rỡ, “Đại Hoa, gan của mày lớn ra từ lúc nào vậy, dễ bị hù vậy à?”
“Nếu tao đột nhiên xuất hiện sau lưng rồi vỗ mày một cái, tao không tin mày còn giữ được bình tĩnh đó.” Lâm Tử Ngang liếc cậu một cái sắc lẻm, tuy bị dọa nhưng vẫn không ảnh hưởng đến niềm vui khi gặp lại bạn thân.
“Chắc chắn tao không khoa trương như mày đâu.” Vừa nói vừa vươn tay cầm hành lý, “Mày muốn về nhà hay mướn phòng khách sạn?”
“Mướn khách sạn đi, ở đó đồ ăn ngon hơn.” Lâm Tử Ngang không hề cảm thấy xấu hổ vì để Cố Thần kéo vali cho mình, y kiêu ngạo vòng tay ôm lấy bả vai cậu, hai người cùng bước ra khỏi sân bay.
Cố Thần mỉm cười.
Lâm Tử Ngang là một cậu ấm đúng chuẩn, tuy gia đình họ chủ yếu đầu tư ở nước ngoài, nhưng cũng có mở chi nhánh trong nước. Ví dụ như khách sạn họ vừa nhắc tới, thật ra đó là của nhà Lâm Tử Ngang, y chỉ cần nói rõ thân phận của mình ra thì cần gì sợ không có chỗ ở?
“Ồ, ở đây nóng vậy à?” Vừa ra khỏi sân bay, Lâm Tử Ngang đã than thở.
“Cho nên mày có thể rút tay về được rồi đó.” Cố Thần bình tĩnh đẩy tay y ra khỏi vai mình, trời nóng như vậy mà còn dính sát nhau, không sợ nổi sảy à?
Lâm Tử Ngang vừa nâng tay quạt vừa bước lên xe, chiếc xe này đã được gọi tới đây từ lâu, nó cũng không phải taxi bình thường mà là xe cao cấp loại lớn, không thì sao mà hợp với hình tượng của cậu chủ Lâm đây chứ?
“Mà nè Quả Cam, một năm không gặp, mày đẹp trai hơn nhiều đó, tới đây anh trai ngắm cái.” Tính cách vẫn chẳng thay đổi chút nào, Lâm Tử Ngang vươn tay nâng cằm Cố Thần lên, còn phô ra nụ cười dâm dê của mấy tên lưu manh.
Cố Thần đánh thật mạnh lên cái tay đang ghẹo mình, lạnh lùng nói, “Một năm không gặp, mày vẫn không khôn ra được chút nào.”
Lâm Tử Ngang nghe thế thì bất mãn, “Quả Cam, miệng mồm mày trở nên lanh lợi từ lúc nào vậy, xem ra tối nay tao phải điều giáo mày mới được.”
“Đại Hoa, mai tao phải đi học rồi, mày thấy mày có thời gian điều giáo tao à?” Cố Thần hỏi vặn lại.
“… Cái trường khốn nạn gì vậy, sao ngày mai là khai giảng rồi, không trễ hơn mấy ngày được à?” Lâm Tử Ngang bực bội.
“Ngày mai trường tao mới vào học chính thức, mấy trường khác ngày một tháng chín đã khai giảng rồi.” Cố Thần cảm thấy buồn cười, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Với lại, mày ngày nào không chọn mà cứ chọn đúng lúc tao nhập học thì về. À đúng rồi, tao chưa hỏi mày, sao tự nhiên mày về nước vậy?”
Nghe thấy lời cậu nói, biểu cảm trên mặt Lâm Tử Ngang sượng lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, tuy thế nhưng vẫn không giấu được Cố Thần.
“Anh trai lâu quá không gặp mày, nhớ mày nên về thăm mày, sao, không thích hả?” Lâm Tử Ngang giở lại cái thói lưu manh ngày thường.
“Để tao nhắc mày lần nữa, mày nhỏ hơn tao, muốn làm anh tao hả, chưa đủ tư cách đâu.” Cố Thần trả lời lạnh tanh.
Lâm Tử Ngang nhìn cậu với ánh mắt u oán.
……
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao, Cố Thần tiếp tục làm lao động khổ sai, giúp cậu ấm nhà họ Lâm rinh hành lý.
Sau khi đăng ký, Lâm Tử Ngang nhận chìa khóa phòng của mình rồi vào thang máy cùng Cố Thần, mấy cô cậu tiếp tân cứ mãi thì thầm với nhau nào là trông Lâm Tử Ngang y như nam chính bước ra từ phim truyền hình, vừa giàu có vừa đẹp trai, gái đẹp vây đầy.
Sau khi vào thang máy, Lâm Tử Ngang lấy lại hành lý trong tay Cố Thần rồi ném sang một bên, nói: “Này Quả Cam, mày còn đeo kính làm gì nữa, che mất đôi mắt đẹp của mày rồi.”
Cố Thần liếc y một cái, “Tao thích.”
Bắt đầu từ hồi cấp ba, Cố Thần chợt đeo một cặp kính gọng đen trông y