Bầu không khí như tĩnh lặng hẳn. Những gì tôi có thể nghe chỉ là tiếng tim đập thình thịch như muốn vỡ ra của Vọng Hy. Cậu ta nhìn tôi, phản xạ tự nhiên, tôi cũng nhìn cậu ta.
Phạch một cái. Cái chân đang được băng bó bị đứt rời, một vết chém ngọt lịm, máu văng tung toé dính lên cả mặt tôi. Dermot chém có tính toán, anh ta cố tình chém chỗ cách tay tôi 1cm, chỉ cần trượt một cái thì chắc các ngón tay tôi cũng không còn.
-"ÁÁÁÁAAAAAAAAAAAA"
Tiếng hét kinh hoàng của Vọng Hy như báo hiệu sự khởi đầu của cuộc trừng phạt. Cậu ấy nằm xuống, ôm lấy chân, khóc ra nước mắt. Dermot thì nắm lấy tay tôi, kéo ra khỏi cậu ta.
-"Y/n lại đây nào."
Dermot khác hẳn với khi nãy, dịu dàng kêu tôi lại gần. Tôi thì vẫn bị choáng vì màn chém chân, người cứ đơ ra nhìn Vọng Hy đau đớn ôm lấy chân đầy máu của mình. Dermot mất kiên nhẫn, kéo lấy tay tôi.
-"Tay tớ cũng đang bị thương... Cậu thật đáng ghét, sao không lo cho tớ mà lại là nó. :("
Đại từ nhân xưng của Dermot bị gì vậy...? Anh ta nói chuyện nhõng nhẽo như một đứa con nít mới lên ba vậy. Nhưng... thật kỳ lạ... Tôi lo lắng cho tay của anh ta...? Lại cái cảm giác khó hiểu ấy...
-"À phải rồi, y/n, cậu đợi tớ ở đây một chút nhé..?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi không đáp không rằng, chỉ lặng thinh nhìn tay anh ta, vương đầy máu, chúng đang dần khô lại. Dermot hôn lên trán tôi rồi đột ngột ụp một chiếc khăn vào mặt tôi.
Đầu óc choáng váng, mắt mờ dần... Tôi ngất đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tiếng đàn piano du dương, hoàn hảo từng nốt từng âm như một bản hoà tấu được thu sẵn, nó khẽ khàng đánh thức tôi tỉnh dậy khỏi giấc mộng sâu thăm thẳm. Tôi dao dác nhìn mọi thứ xung quanh, nhận ra mình đã trở về căn phòng ban đầu lúc tôi vừa bị bắt cóc tới đây - căn phòng không cửa sổ nhưng đầy đủ mọi tiện nghi. Mọi thứ xảy ra khi nãy cứ như là tôi chỉ vừa ngủ mơ thôi vậy... Hay có khi là ngủ mơ thật...? Vọng Hy... Mọi thứ mông lung quá...
Tôi đưa mắt tìm kiếm bóng hình Dermot, nhưng ánh sáng quá hạn hẹp, bóng tối che khuất rất nhiều tầm nhìn của tôi. Tôi động chân, định đứng dậy đi lại, thì chợt nhận ra nó đã bị xích lại như lúc đầu. Nhưng dây xích thì ngắn hẳn, nó chỉ vừa tầm cái giường to lớn này thôi.
Tiếng piano... Du dương, nhẹ nhàng bỗng nhanh dần, ào ạt như một cơn sóng thần, một lời đe doạ và cảnh báo gửi gắm đến một ai đó.
Tôi tò mò muốn biết người đang đàn piano là ai. Nhưng dây xích ngắn cụt ngủn, bước ra khỏi giường còn không được nữa là...
À phải rồi... Còn ai vào đây nữa chứ. Tôi ngốc thật.
-"Dermot! Dermot ơi! Dermot...?"
Tiếng piano dừng lại.
Quả nhiên... Còn ai khác ngoài Dermot được chứ.
Được 5 phút, tiếng đàn piano lại cất lên một lần nữa. Nhưng lần này là tiếng nhạc buồn da diết và sầu thảm, tựa như bài Ngày chủ nhật buồn vậy. Tôi đó giờ nổi tiếng với vụ không biết sợ là gì, ấy vậy mà... Khung cảnh ánh đèn mập mờ, không chiếu rõ đằng xa, thêm tiếng đàn piano chậm rãi và sầu não. Thật không thể không khiến tôi nghĩ đến tùm lum thứ mà khoa học chưa chứng minh được. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của những nhân vật xấu số trong phim kinh dị mà tôi vẫn thường chê bai là lũ chết nhát.
Tôi ớn lạnh sống lưng, kêu tên Dermot ngày một vội hơn.
-"Dermot! Dermot ơi! Dermot! Cậu mau ra đây đi, đừng đùa nữa."
Vẫn không một tiếng đáp. Tôi chui tót vào trong chăn, trùm lấy toàn thân chỉ trừ cái