Vừa mới tiến đến cánh cửa xe, tôi liền cựa quậy ra sức chống cự bỏ trốn thế là bị ăn một cú ngay cổ, tức khắc lăn đùng ra bất tỉnh. Vọng Dã thật là không biết thương hoa tiếc ngọc.
Hiện tại thì đã tỉnh dậy, tôi nhận mình một lần nữa tiếp tục lặp lại một hoàn cảnh quen thuộc - bị nhốt trong một căn phòng đầy xa hoa lộng lẫy, nhưng không có một bóng dáng người nào cả. Đôi chân tôi cũng không có bị xích, tôi lập tức đi rà soát xung quanh. Chiếc cửa sổ là thứ thu hút ánh nhìn của tôi đầu tiên, tôi vội bước đến, mở ra chiếc cửa đầy hào hứng. Ngay phút chốc lại trở nên hụt hẫng đến trầm trọng, phía dưới toàn là người với người đang canh gác, căn bản là không thể nào trốn. Thôi kệ, thử thì mới biết được, tôi vừa đưa được một chân ra ngoài thì ngay sau đó một tiếng mở cửa kẽo kẹt cất lên, không khỏi khiến tôi hú hồn, mém nữa là té xuống dưới.
Một thủ vệ áo đen bước vào, dáng người cao to nhưng không thô kệch, mái tóc xoăn đen... Trông... Rất quen thuộc... Người ấy đóng cửa lại, tiến về phía tôi, kéo tôi vào.
-"Cậu làm gì vậy, y/n...?"
Với khoảng cách gần, tôi lập tức nhận ra người ấy.
-"Dermot...? Sao cậu...?"
Nhịp tim bắt đầu nhanh hơn, thình thịch thình thịch đầy phấn khởi. Thật kỳ lạ, tôi thấy vui sao?
-"Thay vì làm điều vô ích như vậy, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần thì hơn."
Dermot không còn dịu dàng như trước đây, thái độ của cậu ta đối tôi rất lạnh lùng. Là vậy nhỉ? Tôi bỏ rơi cậu ấy mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-"Nè lính mới! Mày đâu rồi?"
Một tên mặt mày bặm trợn to tiếng cắt ngang chúng tôi. Dermot quay phắt người, nhập vai vào một tên xã hội đen mới vào nghề còn chân ướt chân ráo, bỏ lại tôi phía sau còn đang ngây ngốc.
-"Ở đây ở đây!"
Cậu ấy cười khì, tay gãi đầu, điệu bộ như một người hoàn toàn khác lạ. Trước khi đi còn không quên liếc nhìn tôi một chút.
Chiếc cửa đóng lại, một sự trống rỗng lạ thường nảy nở trong lòng tôi. Tôi nằm xuống chiếc giường to lớn, mắt nhìn lên trần nhà. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nên trốn tiếp. Tôi một lần nữa tiến đến chỗ cửa sổ, tự đếm ngược.
-"3... 2... 1..."
Tôi an toàn đáp xuống mái nhà ở phía dưới, các tên lính canh hình như