Đao Cương Nghị cảm thấy vừa rồi mình thật sáng suốt khi quyết định bày hồng tâm trận, chí ít cũng có thể lừa được lính của Thụy vương, tranh thủ thời gian chạy trốn.
Gã vừa né tránh truy binh, vừa tìm đường chạy về trận doanh của mình. Trên người gã đã cắm vài mũi tên, trước mát tối đen từng trận, nhưng gã chưa thể gục ngã, ít nhất phải chịu đựng được tới khi gặp lại chủ tử. Trong bóng đêm, gã không thấy được trước mắt có bao nhiêu người, nhưng Đao Cương Nghị biết Thọ vương phái tới bản trăm kỵ binh. Một trong những chủ soái là Ngụy Hồng Hà trông thấy Đao Cương Nghị tất tả chạy về, kinh ngạc nói, "Ngươi là sao thế !"
Ngụy Hồng Hà là mưu sĩ của Thiệu Mộ Tiễn. Bên cạnh hắn còn có một người nữa cưỡi trên chiến mã, toàn thân quấn kín trong áo choàng đen, chỉ để lộ ra cặp mắt. Y chính là Thọ vương, cũng là đại ca của Thiệu Hoa Trì. Suốt năm năm, y không làm sao nhổ được cái gai trong mắt là Thiệu Hoa Trì, cho nên phải nhân lúc đi công sự tu bổ đê điều để đích thân tới giải quyết lão thất.
Trong mắt y, lão thất chỉ là một con gián đánh hoàng không chết. Từ lúc sinh ra đã mang độc trong người mà còn không chết, khỏe mạnh lớn lên. Ngay cả sau khi ả yêu phi họa quốc Lệ phi kia chết đi, y cũng chỉ im ắng một thời gian, rồi bỗng nhiên được hoàng thượng coi trọng. Thậm chí y còn được phong thân vương chỉ sau lão nhị. Bản thân Thiệu Mộ Tiễn đến năm nay mới được phong vương, đủ thấy bọn họ bị đối xử khác biệt thế nào. Đầu tiên y may mắn thế nào được hoàng hậu nhận nuôi, thành đích tử trên danh nghĩa. Sau đó, hoàng hậu làm khó dễ Mai phi, mà Mai phi chưa có con, nên lại đón y về. Hai mẹ con này tuổi còn không hơn kém nhau là mấy, vậy mà đường hoàng được viết tên lên ngọc điệp. Phụ hoàng thật sự hồ đồ rồi, không xem lại quy củ của tổ tông hay sao?
Từ đó về sau, lão thất chính thức trở thành bia chắn cho lão cửu, nổi bật đến nỗi Thiệu Tử Du không cần phải tự mình ra mặt nữa. Y đã thành hoàng tử được sủng ái nhất. Tuy Mai phi không thể có địa vị sánh ngang với hoàng hậu, nhưng lại được sủng nhất hậu cung, suốt năm năm chưa hề suy chuyển, thậm chí hoàng đế còn càng lúc càng nâng đỡ nàng. Sao lão thất lại có thể may mắn như vậy, ông trời thật không công bằng ! Cho nên chỉ cần dứt bỏ lão thất, địa vị của lão cửu cũng sẽ tụt dốc không phanh.
Thiệu Tử Du ơi là Thiệu Tử Du, ngươi muốn tranh với bổn vương thì cũng phải nhìn lại xem mình có đủ tư cách hay không cái đã.
Qua ngày hôm nay, lão thất về chầu trời, Thiệu Tử Du ngươi dù có huy hoàng đến mấy cũng vậy thôi. Thiệu Mộ Tiễn cười lạnh dưới lớp khăn che mặt màu đen. Y trông thấy một bóng người đang chạy về phía doanh trước của mình, đương nhiên là nhận ra ngay. Kẻ đến là nhất đẳng thị vệ trong phủ binh của y, Đao Cương Nghị.
Đao Cương Nghị nhanh chóng kể lại toàn bộ kế hoạch của Thiệu Hoa Trì, bao gồm cả việc sau ba mươi ngày mà Thiệu Hoa Trì còn chưa quay lại thì ngừa đưa tin ở thành Mộ Dương sẽ truyền tin y bị ám sát về đế đô. Mà hôm nay lại đúng là ngày thứ hai mươi chín. Y đã tính toán đâu ra đấy,dù có quay về với tốc độ nhanh nhất thì cũng sẽ quá ba mươi ngày.
Thiệu Mộ Tiễn lạnh run cả đáy lòng. Điều này cũng có nghĩa, Thiệu Hoa Trì chẳng những đã nhận ra bọn họ theo dõi ngay từ đầu, mà còn cố tình dụ bọn họ lòng vòng quanh sa mạc Hốt Thạch, tới tận chỗ này.
"Được, được lắm, Thiệu Hoa Trì !Lão thất à lão thất, đại ca đã coi thường ngươi rồi. Nhưng ngươi tưởng chỉ như thế đã khiến ta chùn bước rồi sao?" Nếu bị phát hiện rồi, thì hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, xử lý dứt điểm Thiệu Hoa Trì. Bằng không, đợi đến khi tin tức tới tai phụ hoàng, chẳng những sẽ lộ tẩy bản thân, còn bị lão cửu chèn ép. Chẳng phải việc lão nhị vừa được thả ra khỏi phủ là ví dụ tốt nhất sao. Phụ hoàng đã chán ngán việc y và Thiệu Tử Du tranh giành đoạt lợi suốt mấy năm nay rồi, chứ không thì còn lâu mới cho lão nhị một cơ hội ! Phụ hoàng chẳng qua đang muốn cảnh cáo bọn họ mà thôi.
"Điện hạ, xin hãy cân nhắc. Bây giờ chúng ta nên quay về điều tra kẻ đưa tin, sau đó giết gã trước mới là thượng sách." Ngụy Hồng Hà vội vàng khuyên nhủ. Thọ vương quá dễ xúc động, hắn chỉ lo đây là cạm bẫy. Hắn định quay sang hỏi thêm vài câu thì Đao Cương Nghị đã ngã sụp xuống đất, tắt thở. Ngụy Hồng Hà không sao nghĩ ra được, nhóm Đao Cương Nghị là tập hợp những thị vệ mạnh nhất, toàn bộ đều là binh lính tinh nhuệ. Vậy mà ngay cả người cầm đầu là Đao Cương Nghị còn bỏ mạng, toàn quân bị diệt không chừa một ai ! Thiệu Hoa Trì rốt cuộc đã làm thế nào, trả giá ra sao?
Hôm nay không thể tiếp tục được nữa, phải quay về cân nhắc rồi mới hành động được!
Nhưng Thiệu Mộ Tiễn lại cực kỳ tức giận. Y nghĩ tới đội nhân mã mạnh nhất của mình, trong đó còn có hai mươi ba tinh binh, bọn họ đều một đi không trở lại. Lửa giận phừng phừng không thể dập, y tháo vải đen che mặt, trừng mắt nhìn về phía doanh địa của Thiệu Hoa Trì, "Chính vì đã bị phát hiện nên mới phải một lưới bắt hết bọn chúng ! Hôm nay ta muốn y nhất định phải chết!"
Y thậm chí còn liếc sang mấy thương nhân Kích quốc bị bắt lại, chính là đám Nghiêu Lục. Bọn họ bị trói hai tay, nhét giẻ vào miệng, đang co thành một đám, run lẩy bẩy.
Y nở nụ cười tà ác, "Rồi sẽ có lúc phải dùng đến các ngươi !"
Bọn họ lắc đầu hoảng hốt.
Nếu không phải lúc đó tình cờ nghe thấy Nghiêu Lục nói Thụy vương để ý đến y thì chắc bọn họ cũng không bị Đao Cương Nghị sai người bắt về. Bây giờ Nghiêu Lục hối hận không thôi, nước mắt giàn dụa. Y chỉ mong sao Thụy vương nhớ đến mấy ngày nay tương đối ân cần với y, đến cứu y về.
Thiệu Hoa Trì hiểu rất rõ tính tình đại ca nhà mình. Y vừa ngoan cố vừa bảo thủ, không chịu nghe lời khuyên của người khác nên mới dễ dàng bị dụ vào tròng. Từ nhỏ, y là trưởng tử, có bối cảnh hùng hậu, chưa từng phải chịu thiệt thòi bao giờ. Thậm chí, sau khi lão nhị Thiệu Hoa Dương bị quyển cấm, chẳng biết từ đâu lại có tin đồn Thiệu Mộ Tiễn có khả năng cao nhất trở thành hoàng trữ. Hôm nay đã bị khiêu khích đến như vậy, Thiệu Mộ Tiễn đương nhiên không đời nào bỏ qua.
Đó là tính toán của Thiệu Hoa Trì. Y đưa từng chút từng chút những điều Phó Thần dạy, áp dụng vào kế hoạch của mình, càng lúc càng thành thục. Bước đầu, y dựa vào tính cách của đối phương để khiêu khích về mặt tâm lý. Nếu đám người Đao Cương Nghị biến mất không tăm tích, không khiến Thiệu Mộ Tiễn nổi giận lôi đình thì không chừng y sẽ tỉnh táo suy nghĩ lại, thăm dò một chút rồi mới tiến công. Nhưng giờ, Đao Cương Nghị lại quay về cho biết y đã bị dắt mũi chạy vòng vòng suốt mấy ngày nay, khiến cho nỗi hận Thiệu Hoa Trì tích lũy suốt mấy năm nay bùng bổ, một giọt nước làm tràn ly.
"Đội hai tiếp tục bắn tên !" Thiệu Mộ Tiễn gầm lên giận dữ, "Đội ba, đội bốn, chuẩn bị xung phong liều chết !"
Hai đoàn nhân mã giao chiến trong bóng đêm !
Mùi máu tươi và tiếng la hét tràn ngập bốn phía, tiếng binh khí chạm nhau không dứt bên tai.
Tuy giả làm nhân sĩ giang hồ nhưng Thiệu Mộ Tiễn cũng chuẩn bị tương đối đầy đủ. Ngoài trường thương, còn có cả đội trừng kích, lá chắn thép, bắn tên....vượt xa số lượng binh lính trong phủ. Có thể nói, những binh lính này đều do y lén lút chiêu mộ. Tự ý chiêu binh là phạm phải điều Tấn Thành đế kiêng kị nhất, cho nên Thiệu Mộ Tiễn cũng làm vô cùng cẩn thận.
Có lẽ vì doanh trước của Thiệu Hoa Trì đã bị tập kích từ trước cho nên đuốc và lửa trại đều bị dập tắt, bốn phía tối đen. Ở chỗ của Thiệu Mộ Tiễn không thể nhìn thấy tình hình trước mặt, nhưng nghe được những tiếng rít dài thê thảm. Khóe môi y nở nụ cười thong dong. Lần này lão thất nhất định không còn cơ hội trở mình nữa. Thiệu Mộ Tiễn mở trừng mắt nhìn, hai tai cố gắng vểnh cao nghe ngóng. Đằng đó có tiếng ngựa hí, tiếng binh lính kêu rên, càng lúc càng xa, cứ như đang chạy trốn?
Ánh mắt Thiệu Mộ Tiễn không dấu nổi sự vui mừng. Nhưng mà phải tỉnh táo lại đã, chờ một chút. Lão thất kia là loại người chưa đến bước đường cùng thì còn chưa giơ tay chịu trói, không chừng y còn có hậu chiêu. Lão thất đã đứng vững nhiều năm như vậy, không thể xem thường. Nhưng Thiệu Mộ Tiễn đã thấy thắng lợi trước mắt, hai tay run rẩy đầy kích động. Y đã hình dung được cảnh lão thất bỏ mạng, cửu vương đảng thân cô thế cô, các huynh đệ còn lại thì chẳng kẻ nào đáng lo, hoặc tuổi còn quá nhỏ, không có năng lực cạnh tranh. Ngôi hoàng đế đang ở ngay trước mặt, vẫy vẫy tay với y.
"Tướng sĩ nghe lệnh, rút lui !"
Có tiếng quát khàn khàn ngập tràn phẫn nộ, lại có vẻ kiệt sức, là giọng của Lão Thất từ xa vọng lại. Âm thanh của Thiệu Hoa Trì rất đặc biệt, Thiệu Mộ Tiễn đương nhiên sẽ không nghe lầm.
Lão thất à, dù ngươi có biết trước mình bị theo dõi thì đã sao? Ngươi cho rằng chỉ bằng ấy người là có thể ngăn được nhân mã của ta? Ngươi có biết ta mang theo bao nhiêu người không, có biết ai muốn xử lý ngươi không? Nhưng chớ lo, ta sẽ cho ngươi được chết một cách minh bạch.
Thiệu Mộ Tiễn đợi thêm một lát, cuối cùng đối phương có vẻ không chống trả được nữa, bắt đầu thất bại toàn diện. Bởi y trông thấy đối phương bỗng nhiên đốt đuốc. Dù cách rất xa nhưng mà vẫn thấy được số lượng nhân mã bên kia đã bị mình đánh cho tả tơi rơi rụng, rồi còn cảnh Thiệu Hoa Trì cuống quýt giục ngựa chạy trốn. Dù gã không thấy được gương mặt của đệ đệ nhà mình, nhưng vết máu trên người y, cùng đám thân binh lẻ tẻ vây quanh bảo vệ, xem ra tình hình nằm trong lòng bàn tay. Thiệu Hoa Trì quả nhiên đã cùng đường.
"Tốt lắm !" Thiệu Mộ Tiễn đấu chí dâng cao, muốn thừa thắng xông lên truy kích, "Toàn quân, giết sạch chúng cho bổn vương ! Không lưu tù binh !"
Quân đội Thiệu Mộ Tiễn dẫn theo lần này có thể nói là mạnh hơn Thiệu Hoa Trì mười lần, tất thắng chẳng phải nghi ngờ. Ngay cả mưu sĩ Ngụy Hồng Hà lên tiếng khuyên can Thiệu Mộ Tiễn lúc đầu thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà vừa rồi hắn không cực lực can ngăn Thọ vương, nếu không thì lúc này đã thành tội nhân rồi.
Sau tiếng hạ lệnh của Thiệu Mộ Tiễn, đội ngũ bảy trăm người đông nghìn nghịt lập tức xung phong liều chết tập kích về phía Thiệu Hoa Trì bỏ chạy.
Đám người Thiệu Mộ Tiễn và Ngụy Hồng Hà ở lại cuối cùng. Ngụy Hồng Hà sai lính lấy khăn bịt miệng của Nghiêu Lục ra, hỏi, "Cho ngươi một cơ hội để lập công chuộc tội, nói ta nghe lần này Thụy vương mang theo bao nhiêu người? Y có đang bị thương hay không? Ngoài ra còn có tin tức nào có lợi nữa không?"
Nghiêu Lục ban nãy cũng đã thấy, binh lính của Thụy vương đã thua tan tác, làm sao chống lại được bảy trăm tinh binh của Thiệu Mộ Tiễn. Y run rẩy, bán hết tin tức mình biết, "Tiểu nhân không đếm hết, nhưng chắc chắn chưa đến trăm người, chỉ khoảng chừng trên dưới bảy mươi tắm mươi. Lúc trước Thụy vương có bị thương không thì tiểu nhân không biết, nhưng hình như tay y cử động hơi khó khăn."
Nghiêu Lục còn nhớ lúc bước vào trong lều, thấy Thụy vương đang ngồi viết thư. Khi ấy y có cảm giác hình như Thụy vương viết chứ không được thuận tay, nhìn hơi kỳ lạ, cho nên có khả năng Thụy vương bị thương.
"Nghe nói Thụy vương rất quan tâm đến ngươi, lần này thu nhận đoàn của ngươi chẳng qua vì muốn chăm sóc ngươi?" Ngụy Hồng Hà dò hỏi.
"Bổn vương cũng chưa từng nghe thất đệ nhà mình có sở thích như vậy. Cơ thiếp trong phủ của y còn xinh đẹp hơn ngươi nhiều. Nếu bổn vương phát hiện ra ngươi nói dối, đừng có trách bổn vương....." Ánh mắt Thiệu Mộ Tiễn ngập tràn sát ý.
Bây giờ, Nghiêu Lục làm sao dám mở miệng nói thật nữa, nếu nói ra thì sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay, cho nên vội vàng kêu, "Đều là thật, chính miệng Thụy vương điện hạ đã nói thích ta!"
"Dù là thật hay giải cũng phải trói hắn lại, đưa hắn đến chỗ thất đệ thân ái của ta." Thiệu Mộ Tiễn nở nụ cười sung sướng, "Chúng ta cũng đi thôi!"
Đội ngũ đã đi xa dần, chỉ để lại một ốc đảo trống rỗng.
Thiệu Hoa Trì dẫn theo mười mấy người, hoảng hốt chạy trốn trên sa mạc. Phó Thần vừa đuổi sát theo, vừa quan sát. Hắn phát hiện ra Thiệu Hoa Trì nhìn có vẻ hoảng loạn nhưng thật ra, mỗi lần chuyển hướng đều như đã được lên kế hoạch từ trước. Chạy trên sa mạc dễ lạc đường, nhất là lúc trốn tránh, muốn nắm giữ phương hướng chuẩn xác cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mà tiếng truy binh đã đuổi theo càng lúc càng gần. Đó là đội kỵ binh Thiệu Mộ Tiễn lén lút chiêu mộ !
Vị chủ soái dẫn đầu đã thấy được bóng dáng Thiệu Hoa Trì đang thúc ngựa phi nhanh, liền mở túi da trâu bên hông, lấy một mũi tên, kéo căng dây cung, phóng thẳng về phía ngựa của Thiệu Hoa Trì. Ở trên chiến trường, đòn chí mạng với kỵ binh chính là ngựa bị thương. Nếu ngựa hoảng loạn, thì người trên lưng ngựa cũng cách cái chết không xa.
Vị chủ soái này là người có tài bắn tên hàng đầu trong các thủ hạ của Thiệu Mộ Tiễn, thị lực cũng hơn hẳn người thường, được gọi là thiện xạ.
Chiến mã kinh hoảng, nhảy dựng trên hai chân sau, vươn thẳng người hí vang một trận. Thiệu Hoa Trì cũng gặp biến cố bất ngờ, định trấn an ngựa nhưng không kịp nữa. Ngựa hoảng sợ lồng lộn muốn hất tung người. Ngay lúc chuẩn bị văng khỏi yên cương, một cánh tay không hề gầy yếu cách đó gần nhất bỗng siết chặt lấy eo Thiệu Hoa Trì, kéo y đang chao đảo trên không về bên cạnh.
Thiệu Hoa Trì ngửi thấy mùi mồ hôi quen thuộc, cũng cảm nhận được cánh