Cả một đội quân khí thế kinh người như vậy chỉ biết chìm dần trong hố cát, bị chúng nuốt chửng từng đợt, vùng vẫy giãy giụa chỉ càng thêm tuyệt vọng, chẳng bao lâu cát đã lấp quá đỉnh đầu. Những thân binh của Thụy vương còn đang sẵn sàng cho một trận tử chiến, lúc này cũng kinh sợ trố mắt nhìn. Sắc mặt bọn họ cũng chẳng khá hơn quân của Thọ vương là bao. Họ chỉ nghe theo mệnh lệnh, không phải thân tín của Thiệu Hoa Trì thì không được biết toàn bộ kế hoạch.
Phó Thần nhận thấy ánh mắt của binh lính nhìn về phía Thiệu Hoa Trì đầy vẻ tin phục, kính trọng, xúc động. Được đứng dưới trướng của một vị chủ tử kinh thiên vĩ địa như vậy thì đâu còn vinh dự nào hơn. Chẳng nam nhân nào không muốn kiến công lập nghiệp. Chẳng có nam nhân nào không muốn đi theo một vị chủ tử đầy bản lĩnh. Thất vương gia chỉ dùng mấy chục thân binh để đối đầu với đội quân có lực lượng gấp mười, thậm chí còn đánh cho kẻ địch tơi bời hoa lá, không để lại mảnh giáp nào. Cảnh tượng như thế chẳng cần nói cũng biết kích động lòng người ra sao.
Đội quân Thụy vương dưới sự chỉ đạo của Thiệu Hoa Trì, kỷ luật nghiêm minh, chí khí hào hùng vạn trượng, ánh mắt hừng hực lửa nóng. Phó Thần tin rằng nếu Thiệu Hoa Trì có bảo họ nhảy xuống thành tự sát ngay bây giờ, họ cũng sẽ tình nguyện nghe theo.
Chỉ có vị đại tướng đứng cạnh Thiệu Hoa Trì nhận ra hành động khó hiểu của y. Thụy vương của bọn họ chẳng hiểu sao lại đặt tay lên mu bàn tay nam nhân xấu xí kia. Hành động như vậy, nếu là người khác thì không sao, nhưng nếu là Thụy vương nhà họ thì không thể nào tưởng tượng được. Ai đi theo Thụy vương, bất kể thời gian dài hay ngắn, đều biết Thụy vương gia cực kỳ kiêng kị việc đụng chạm thân thể người khác. Dù nếu vô tình chạm phải thì y cũng không đến nỗi không nể mặt mũi, nhưng sau đó thì lại cực kỳ để bụng.
Hành vi động chạm người khác như thế này, tuy chỉ là tùy tiện đặt tay lên, nhưng thái độ dường như rất coi trọng người kia, chưa từng thấy y biểu hiện ra bao giờ.
Người cảm thấy lúng túng không chỉ có mình La Hằng, Phó Thần cũng không khác gì. Hắn cảm nhận được sự áp bách như có như không tỏa ra từ Thiệu Hoa Trì, muốn rút tay lại nhưng không thể rút được. Thiệu Hoa Trì nhân tiện, lật bàn tay Phó Thần lên xem thử, quan sát ngón tay, móng tay, khớp xương của đối phương, thuận miệng nói, "Bàn tay nhìn không đến nỗi tồi. Lát nữa nhớ băng bó vết thương lại."
Ban nãy, lúc bọn họ cùng rơi xuống, mu bàn tay Phó Thần bị va đập, để lại vết trầy xước.
Dứt lời, Thiệu Hoa Trì cũng thoải mái buông ra, như thể ban nãy chẳng qua chỉ nổi lòng tốt bất ngờ, quan sát vết thương của Phó Thần.
Hình dạng móng tay, khớp xương ngón tay của mỗi người đều sẽ có đôi chút khác biệt. Dù có cải trang cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện hóa trang bàn tay. Phó Thần cũng vậy. Nhưng thế gian rộng lớn, những người có bàn tay hao hao giống nhau nhiều không đếm được, cần gì phải hóa trang. Chỉ dựa vào mấy điểm đặc trưng nho nhỏ ấy cũng chẳng thể suy diễn ra điều gì. Nhưng giọng điệu không mặn không nhạt của Thiệu Hoa Trì lại khiến Phó Thần cảm nhận được thứ nguy cơ mơ hồ nào đó.
Nhưng rồi lại cảm thấy mình buồn lo vớ vẩn, y làm sao mà nhận ra được.
Dưới thành, người của Thiệu Mộ Tiễn đã lui cả về phía sau, nhìn hố cát kia như thấy ma quỷ, sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch. Họ ngước mắt lên thành cao, biết là nhóm của Thiệu Hoa Trì đã đi đường vòng tiến vào, nhưng giờ đã chết nhiều người như thế, y không còn đủ nhân lực để thám thính xem đường nào có thể tiến vào thành.
Y cũng không đời nào lại mang mạng mình ra đánh cược, làm sao biết chỗ nào không có cạm bẫy đây.
Thiệu Mộ Tiễn im lặng lui ra sau đám lính, cố ẩn mình thật kỹ. Chỉ cần y không lộ diện, thì quân lính hai bên sẽ không phá vỡ cục diện hiện giờ, sau này còn có đường cứu vãn.
Việc Ngụy Hồng Hà bảo y quấn khăn che kín mặt có chút nực cười, như thể giấu đầu lòi đuôi. Nhưng dù đôi bên đều biết rõ kẻ địch là ai, chỉ cần không có bằng chứng xác minh Thọ vương dẫn quân tấn công, thì sự việc lần này chỉ xem như gặp phải thổ phỉ thôi. Theo mưu kế ban nãy của Thiệu Mộ Tiễn, quân lính trói Nghiêu Lục vào cọc gỗ, đẩy y đến gần hố cát, cao giọng quát, "Thụy vương gia, nếu muốn giữ mạng của hắn thì tốt nhất là tự mình xuống đây !"
Thiệu Hoa Trì nhìn xuống, chỉ thấy đám người Nghiêu Lục bị trói, cọc gỗ cắm vào cát, trông cực kỳ bất lực.
"Các ngươi có thấy buồn cười không?" Thiệu Hoa Trì cười lạnh, giọng nói khàn khàn mà từ tính, hỏi thân binh bên cạnh mình, "Không biết cái gì khiến bọn họ nghĩ là bổn vương sẽ tự đặt mình vào chốn nguy nan vì một nhóm thương nhân? Hóa ra trong mắt người khác, bổn vương là bậc thánh nhân xả thân vì nghĩa sao?"
La Hằng và các thân tín cũng phối hợp cười vang, trong bụng lại chột dạ ít nhiều. Lúc trước bọn họ còn tưởng là Thiệu Hoa Trì đối xử đặc biệt với Nghiêu Lục, cố tình săn sóc y. Giờ mới thấy mình ngây thơ cỡ nào. Có lẽ Thụy vương cứu những người này vì bọn họ có chút tác dụng, có thể dùng làm tốt thí.
Thấy Thiệu Hoa Trì chẳng có động thái gì, thậm chí còn có tiếng cười văng vẳng trên thành, giống như Ngụy Hồng Hà đang kể câu chuyện hài hước nhất trong năm. Tuy Nghiêu Lục bị trói cũng không thể nén được mặt đỏ phừng phừng, cảm thấy mất hết cả liêm sỉ. Đám người Thiệu Mộ Tiễn cũng nhận ra, lão thất chẳng hề để tâm đến sự sống chết của mấy thương nhân này, trơn mắt quát Nghiêu Lục, "Đúng là tên lừa lọc. Ngươi coi bổn vương là tên ngốc sao!"
Nghiêu Lục lắc đầu điên cuồng, chỉ mong giữ được mạng.
Thiệu Mộ Tiễn lười ra tay, bảo lính ném mấy kẻ này vào hố cát cho xong chuyện.
Ngụy Hồng Hà lại đến bên cạnh Thiệu Mộ Tiễn, thì thầm mấy câu.
Thiệu Mộ Tiễn nhướn mày, "Thương nhân Kích quốc?"
Gần đây, Tấn quốc đang đàm phán với Kích quốc về việc buôn bán thứ vũ khí tối tân. Nếu y giết những người này mà bị lão thất bắt thóp, không chừng lại nghĩ ra cách nào đó quấy phá. Y bực mình nói, "Thả chúng ra."
Giờ Thiệu Mộ Tiễn đã gần mất hết kiên nhẫn rồi.
Y biết nếu Thiệu Hoa Trì không chủ động chui ra thì không thể nào xử lý được đối phương. Cứ cố liều lĩnh xông lên thì có khi chẳng giết được lão thất, lại còn tổn hại binh lính của mình. Binh lực bản thân giảm đã đành, trong đó còn có quân lính tri châu cho mượn, y không có cách nào giải thích. Vừa bại lộ thế lực của bản thân, vừa rơi vào tình cảnh một mất một còn với lão thất. Nếu về sau lão thất chứng thực được chuyện này thì y nhất định sẽ không bỏ qua.
Thiệu Mộ Tiễn dần hình dung được những hệ lụy về sau, lạnh lùng nhìn lên tường thành hoang phế. Thiệu Hoa Trì, ngươi mới là trở ngại lớn nhất trên con đường thượng vị của ta!
Hiện giờ y không nên tiếp tục truy sát lão thất, mà nên tìm cách đối phó với tình hình ở kinh thành thì hơn. Ngoài ra, làm thế nào để giải thích với phụ hoàng, giảm hậu quả của việc này đến mức thấp nhất.
Ngoài ra còn phải tính toán thời gia, trước lúc lão thất kịp cáo trạng, ít nhất phải đánh được y một đòn.
"Hồng Hà, rút lui ! Hôm nay không thích hợp để tái chiến, chúng ta khởi hành về Loan Kinh!" Thiệu Mộ Tiễn quyết định thật nhanh. Hiếm khi nào y tỉnh táo như thế.
Sớm hay muộn cũng phải gỡ hòa. Quay lại kinh thành mới là chiến trường thật sự. Về sau vẫn còn cơ hội !
Thấy Thiệu Mộ Tiễn lui binh, ánh mắt Thiệu Hoa Trì cũng hiện lên chút tiếu ý nhàn nhạt. Lão đại, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi, ngươi cho rằng mới thế đã xong rồi sao?
"Hôm nay hạ trại trong thành này." Thiệu Hoa Trì phân phó vài câu, lại nhìn sang Phó Thần, thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn những thương nhân bị trói như con nhộng trên hố cát. "Muốn cứu họ à?"
"Không biết điện hạ có thể châm chước hay không?" Dù sao cũng đồng hành bấy lâu, Phó Thần không máu lạnh vô tình đến độ bỏ mặc bọn họ. Sau khi Thiệu Mộ Tiễn thu binh, mấy người kia cũng bị lãng quên ở đó. Nếu không ai cứu thì bọn họ chỉ còn nước chờ chết thôi.
Thiệu Hoa Trì suy xét một hồi, hờ hững nói. "Được, nhưng ta không thích vô duyên vô cớ cứu người. Ngươi có thể đền bù cho ta thứ gì?"
Rõ ràng lúc đầu ngươi cứu bọn ta cũng đâu có đòi báo ơn.
Phó Thần không nói gì, chỉ nhìn Thiệu Hoa Trì, hoàn toàn cạn lời với y.
"Không nghĩ ra thì cho ngươi nợ vậy." Thiệu Hoa Trì thờ ơ đáp, sau đó lại ra vẻ miễn cưỡng sai lính cởi trói cho mấy thương nhân ở dưới thành. Sau khi bọn họ vào trong, y mới rời mắt khỏi tường thành, quay sang Phó Thần, nói. "Tìm một gian phòng bên dưới. Ta sẽ sai người mang nước đến. Ngươi nên tắm rửa đi."
Phó Thần nghe vậy, cực kỳ xấu hổ. Ban nãy hắn và Thiệu Hoa Trì tiếp xúc gần như thế, mà mùi trên người hắn, chính bản thân hắn còn không chịu nổi thì đối phương chắc phải buồn nôn. Nhưng hắn có cách nào khác đâu, người nào đi lại trên sa mạc mà chẳng thế. Lúc trước hắn đã định tới dòng suối nhỏ trong ốc đảo để tắm rửa rồi đấy chứ, nhưng lại gặp phải tập kích bất ngờ nên đành thôi.
Lúc Phó Thần bước xuống thành, hắn phát hiện ra tòa thành hoang vu này không hề kinh khủng như trong tưởng tượng. Nhờ có quân của Thụy vương, một tòa thành bỏ trống cũng trở nên náo nhiệt, xua tan đi hương vị mốc meo, cũ kỹ bao phủ nơi này.
Hắn vẫn có cảm giác như ai đó đang qua sát mình. Ánh mắt kẻ đó rất kín đáo nhưng nóng bỏng, như thể đang tìm kiếm điều gì. Hắn thường quay đầu nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra gì hết. Các binh lính của Thụy vương đều đang bận rộn hạ trại, không ai để ý tới hắn luẩn quẩn một góc.
Liệu có phải hắn nhạy cảm quá mức không? Phó thần lắc lắc đầu, ai lại rảnh rỗi đi theo dõi một thương nhân nghèo túng như hắn.
Nhưng cứ đi vài bước, hắn lại cảm nhận được tầm mắt của đối phương dường như bám sát sau lưng mình.
Hắn quay đầu nhìn, vẫn là cảnh tượng các binh lính bận rộn như trước.
"Vương Đại, ngươi sao thế?" La Hằng, thân tín bên cạnh Thiệu Hoa Trì vừa lúc đi lấy đồ dùng cần để hạ trại, trông thấy Phó Thần đang ngẩn người, mở miệng hỏi thăm.
Thật ra nếu không phải ban nãy trông thấy điện hạ nhà mình cư xử khác thường với Vương Đại, thì người có thân phận như La Hằng cũng chẳng việc gì phải để ý đến đám thương nhân này.
"Ta không biết chọn phòng nào được đây." Hắn đương nhiên không thể nói từ lúc xuống khỏi thành đến giờ luôn có cảm giác có người báo theo mình. Hắn là một kẻ xấu xí, lại còn là nam nhân, ai lại muốn nhìn.
Mà câu hỏi này hắn cũng đang đắn đo thật. Có mấy chục binh lính, mà ở đây lại không còn mấy căn phòng dùng được, hầu hết đều là những nơi có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Quân của Thụy vương cũng không thể tách nhau ra, khi cần tâp hợp sẽ gặp bất lợi, cho nên phòng nào cũng chật ních người. Hắn là một thương nhân, dù đi đến đâu cũng không hợp với đám lính, hay là cứ đợi đám Nghiêu Lục đến rồi tính sau.
"Không thì ngươi ở chung với ta đi, ngay ngôi miếu trước mặt thôi." La Hằng chỉ về phía trước. Đó là một ngôi miếu mang phong cách đậm chất Đông Nam Á. Nóc nhà hình tròn khắc