Khi Thiệu Hoa Trì nói đến dịch dung, Phó Thần chợt nghĩ có lẽ Thiệu Hoa Trì không nghi ngờ hắn do hắn hóa trang kém, mà là từ lời nói điệu bộ. Y cố tình nhân lúc Phó Thần thiếu tập trung, phòng bị tâm lý lơi lỏng để mò ra manh mối. Cái trò giảo hoạt này chính là sở trường của Phó Thần lúc trước, giờ bị áp dụng để đối phó với chính mình, đúng là cạn lời.
Bàn tay Thiệu Hoa Trì càng lúc càng lần xuống dưới, đã chạm đến eo hắn, khiến từng tầng da thịt đều muốn run lên.
"Ngài còn tiếp tục như vậy, tiểu nhân chỉ có thể thất lễ." Ánh mắt Phó Thần lạnh lùng quyết liệt. Hắn biết rõ đối phương đang cố tình chọc giận mình. Nếu vẫn muốn đống vai một thương nhân bình thường thì hắn phải nén giận, nhưng Phó Thần lại không muốn.
Chỗ Thiệu Hoa Trì muốn lần tìm, chẳng cần nói cũng biết. Y muốn kiểm tra xem hắn có phải là nam nhân đích thực hay không. Nếu như Phó Thần có vảy ngược thì chính là điểm này. Thanh chủy thủ chuyển hướng, vọt ra khỏi mặt nước, nhanh như cắt, chuẩn bị đâm thẳng vào cánh tay Thiệu Hoa Trì. Hắn dùng lực rất mạnh, nhưng còn chưa kịp chạm đến đối phương đã bị y cản lại, bồi thêm một cú đánh thật mạnh vào bụng. Phó Thần bị đau, chuôi dao mất sức khống chế, một lần nữa rơi ra ngoài thùng tắm. Thiệu Hoa Trì chẳng hề lưu tình, đấm một cú khiến Phó Thần đau đến cong người, phải kêu lên một tiếng. Hắn liếc mắt, thấy Thiệu Hoa Trì còn đang trong tư thế tiếp tục ra đòn, có lẽ muốn đánh hắn tới mức không còn sức phản kháng. Phó Thần cũng nhanh chóng đổi thế tấn công. Thiệu Hoa Trì chắc hẳn đang muốn kiểm chứng điều gì, nghi ngờ hắn là mật thám, hay còn gì khác?
Khi tỉ thí, chỉ nhìn chiêu thức của đối phương cũng có thể đoán ra phần nào lai lịch. Nhưng toàn bộ võ công của Phó Thần đều thừa kế từ Lý hoàng, Thiệu Hoa Trì không thể nào tra ra được.
Ánh mắt hai người đối diện trong phút chốc, như sấm rền gió giữ, chỉ phút chốc là bùng nổ.
Nước bắn văng khắp nơi, cả hai đều đã hoàn toàn ướt đẫm. Thiệu Hoa Trì thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt nhìn Phó Thần lại càng thâm thúy, hứng thú dạt dào. Mỗi đòn công kích của nam nhân trước mắt này đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, hung áo mà chuẩn xác. Thân là vương gia, với thân phận như thế, rất hiếm khi y được trải qua một trận đánh gay cấn thật sự. Cảm giác hưng phấn này khiến cả linh hồn cũng run rẩy, so với trận chiến cùng quân lính tại ốc đảo ban nãy còn kích thích hơn. Trước giờ, người khiến y kích động như vậy, ngoài người kia ra thì chỉ có kẻ này.
Y có cảm giác mãnh liệt, dù kẻ trước mắt này là ai, y cũng nhất định phải giữ bên cạnh.
Hai người tiếp tục so chiêu, dều hung hãn như nhau, không khác gì hai con thú dữ đang tranh đoạt địa bàn, muốn xưng làm chúa sơn lâm. Người nào cũng mang mục đích khống chế đối phương. Cơn đau còn chưa dịu nhưng ánh mắt Phó Thần vẫn cực sắc bén, khí thế bùng nổ. Viên dược hắn uống ban nãy cuối cùng cũng phát huy tác dụng, khiến hắn hồi sức trở lại. Một quyền vung từ dưới lên ngay trước mắt Thiệu Hoa Trì. Y buộc phải buông Phó Thần, quay đầu tránh né đòn tần công chớp nhoáng. Nhưng chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi như vậy, Phó Thần đã liên tiếp ra đòn thêm vài lần.
Thiệu Hoa Trì có chút sửng sốt. Phó Thần có thể khôi phục nhanh như thế sao? Chẳng lẽ dược không có hiệu quả? Không đâu. Hay vì người này sức mạnh khác thường? Trận đánh càng căng thẳng, ánh mắt Thiệu Hoa Trì càng rực sáng. Nếu không phải là Phó Thần vừa mới mất sức ban nãy thì e là trận giằng co này sẽ càng quyết liệt hơn. Đối phương tựa như một con báo săn, thân thủ mạnh mẽ, tốc độ kinh hồn. Thủy châu lấp lánh tô điểm lồng ngực. Nếu không phải da thịt hắn phủ đầy những vết sẹo ghê sợ thì nam nhân này có một thân thể hết sức hấp dẫn. Nhưng điều đó cũng đồng thời chứng minh, hắn không thể là thái giám.
Phó Thần nhảy vọt ra khỏi thùng tắm, bọt nước văng ra. Khi phát hiện lúc tắm, Phó Thần vẫn mặc quần, ánh mắt Thiệu Hoa Trì sững sờ. Cuối cùng y cũng kéo được đối phương ra khỏi nước, nhưng hóa ra hắn đã phòng bị nhiều như vậy.
Ngay sau đó, Phó Thần vọt tới, đánh thẳng vào ngực Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì vừa đưa tay ngăn cản, vừa lui lại vài bước. Hai người tiếp tục so chiêu.
Đây là cuộc đọ sức của hai sinh vật giống đực, không hề có động tác biến ảo khôn lường nào, chỉ đơn thuần dùng tốc độ và sức mạnh để quyết định. Tâm tư Thiệu Hoa Trì còn đang quanh quẩn, lúc nắm đấm của Phó Thần vung tới, y lách người tránh được, nhưng Phó Thần đã tung một cước nhanh như chớp về phía y.
Phó Thần xoay thân, những giọt nước cũng theo chuyển động của hắn mà bắn tung thành đường cong, chất chứa vẻ đẹp đầy sức mạnh.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì ngây ngẩn trong chốc lát, khiến y không kịp né một cước kia của Phó Thần, Cả người va vào vách tường, cú đá kia của Phó Thần xuất lực rất mạnh.
Phó Thần trợn mắt kinh ngạc. Ban nãy hắn tấn công Thiệu Hoa Trì, đáng lẽ y hoàn toàn tránh được, thế mà lại bị hắn đá bay.
Tiếng động chỗ đó quá lớn, La Hằng cùng mấy lính hầu ở cách đó không xa vội vàng chạy lại. Còn chưa bước vào phòng đã nghe tiếng Thiệu Hoa Trì ở bên trong vọng ra, " Lui xuống, ta và Vương Đại đang bàn việc, dù có tiếng động gì cũng không được tới đây!"
Vương Đại chẳng phải đang tắm rửa hay sao? Tắm thì còn bàn việc gì? Hai bên tình cảm nồng thắm như vậy từ bao giờ???
Còn nữa, vương gia vào đó lúc nào vậy?
Đám người La Hằng lui ra ngoài, quay đầu liếc mắt nhìn nhau như thể đã biết được bí mật gì to lớn.
"Ta lại cứu ngươi lần nữa, ngươi nợ ta bao nhiêu rồi, có nhớ không?" Thiệu Hoa Trì không có vẻ bị thương, chẳng qua ban nãy va vào tường nên mặt mũi nhìn hơi xám xịt mà thôi.
"Tiểu nhân chẳng qua chỉ buộc phải tự vệ." Nam nhân bình thường không đời nào vui vẻ để cho người ta khám xét thân thể.
"Nhưng ngươi tấn công ta trước?" Thiệu Hoa Trì nhìn thanh chủy thủ trên mặt đất, "Ta chẳng những không giáng tội ngươi, còn muốn cho ngươi cơ hội."
"Vì sao?"
"Vì sao cái gì?"
"Vì sao ngài không giáng tội ta?" Thực ra ban nãy, lúc rat ay, Phó Thần đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, nhưng hắn không hề hối hận. Có những chuyện có thể thỏa hiệp, có những chuyện càng thỏa hiệp thì càng lún sâu vào hoàn cảnh ngặt nghèo hơn.
"Đại khái vì ta vừa mắt ngươi, vừa mắt thì cần gì có lý do." Y là chủ soái, chính là kẻ thích gì làm nấy như vậy.
"......"
"Là một thương nhân, ta cho ngươi cơ hội một bước lên trời, thấy sao? Nếu không, với thân phận là thương nhân Kích quốc như ngươi mà bị phán tội danh tấn công hoàng tộc Tấn quốc, ít nhất cũng sẽ bị lưu đày." Thiệu Hoa Trì nhìn nửa thân trên trần trụi của Phó Thần. Đó là một thân thể vô cùng nam tính, hoàn toàn khác với người kia. Nhưng lúc nhìn đến chiếc quần, dường như lại có ngàn vạn mối liên hệ. Ánh mắt Thiệu Hoa Trì thoáng dừng một chút ở hai điểm đỏ trước ngực hắn, động tác như có như không.
Phó Thần nhanh tay cầm lấy chiếc áo đay La Hằng chuẩn bị cho hắn, che đi thân thể đầy sẹo.
Thiệu Hoa Trì lại nhìn tấm lưng Phó Thần quay về phía mình. Dù chỉ trong chớp mắt nhưng y cũng có thể thấy một vết sẹo dữ tợn vắt ngang cả sống lưng, có thể tưởng tượng được người này từng gặp phải chuyện gì. Tim y như bị cái gì đó đè nặng. Một vết thương như Diêm Vương đến bắt người thế này mà vẫn còn sống, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?
Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên im lặng. Lúc này, Phó Thần đã nhanh chóng mặc lại quần áo, trầm mặc hồi lâu. Bầu không khí kỳ quái lại một lần nữa bao phủ căn phòng. "Ngài muốn nói gì, cứ nói thẳng đi."
"Ngươi hẳn có chút tài cán, nếu đi con đường của thương nhân thì rất lãng phí. Chẳng bằng ở bên cạnh ta, cống hiên tài năng của ngươi, ta có thể đảm bảo cho ngươi nửa đời sao cơm áo vô ưu." Thiệu Hoa Trì nói từng chữ, ngập tràn khí phách. Đó là sự tự tin của y, y có thực quyền, từ lâu đã không còn là vị hoàng tử bị khi nhục trong trí nhớ của Phó Thần.
Bàn tay Thiệu Hoa Trì trong ống tay áo khẽ siết lại, tựa như muốn vội vàng bước tới nắm lấy thứ gì đó.
.
Phó Thần không đồng ý ngay lập tức, Thiệu Hoa Trì cũng không ép hắn. Dù sao người cũng ở trong tay mình, nếu nóng vội con mồi sẽ chạy mất.
Ban nãy, việc y bỏ thuốc trong thùng tắm dể soát người thật sự khiến Phó Thần bị ấn tượng sâu sắc. Thái độ của Thiệu Hoa Trì cũng không hoàn toàn giống như hoài nghi hắn là mật thám theo lời y nói lúc trước. Chẳng có chủ soái này tự mình đi khám xét thân thể mật thám cả.
Hắn biết y muốn xác nhận điều gì, hơn nữa y không muốn cho bất cứ người nào biết. Nếu không thì chỉ cần gọi bọn La Hằng vào là xong việc, y cần gì phải tự mình ra tay.
Phó Thần loại trừ khả năng Thiệu Hoa Trì phát hiện ra hắn là Phó Thần. Nếu đổi lại hắn ở vị trí của Thiệu Hoa Trì, ngay khi thấy "Phó Thần" lần đầu tiên, bấy kể có đáng nghi hay không thì cứ giết đi rồi tính tiếp. Ít nhất cũng không đời này kéo nhau ngồi ôn chuyện. Chưa kể lần đâu y ám sát Phó Thần bằng độc châm thất bại, sau này Phó Thần chạy trốn, mang theo đám người Thanh Nhiễm. Đó là một trong những đội ngũ mạnh nhất của Thiệu Hoa Trì. Nếu Thiệu Hoa Trì đã hoài nghi thì chắc chắn một đòn kết liễu đối phương, làm gì có chuyện để hắn nhảy nhót đến giờ này. Có lẽ ngay từ đầu, suy nghĩ của hắn đã sai hướng. Thiệu Hoa Trì không hoài nghi hắn là mật thám, mà nghi ngờ hắn là thái giám?
Hắn cẩn thận nhớ đến những lời Thiệu Hoa Trì nói lúc trước, "Ai phái ngươi đến bên cạnh ta?" Trong lời này hình như có ẩn ý. Hắn xuất phát từ Kích quốc, hắn lại không bao giờ cạo râu. Nếu Thiệu Hoa Trì thông qua phương thức nào đó mà biết được Lý Ngộ không ở hoàng cung Kích quốc, y lại bỗng nhiên ra tay cứu mấy người bọn họ, chẳng lẽ là trùng hợp hay sao?
Thiệu Hoa Trì mang thân phận hoàng tử, đương nhiên sẽ mẫn cảm hơn người thường. Hay là y thật sự phát hiện ra gì rồi?
Không thể chậm trễ nữa. Càng ở cạnh Thiệu Hoa Trì thì càng gặp nguy hiểm. Hắn quyết định đêm nay sẽ nghiên cứu ký hiệu về tê tước, sau đó nhanh chóng rời khỏi đám người này.
Lúc nghỉ ngơi cùng La Hằng, Phó Thần vô tình phát hiện ra vách tường mà Thiệu Hoa Trì va vào ban nãy bị bong ra. Dưới lớp tường vẫn còn hình vẽ khác, dường như được điêu khắc, hoa văn tỉ mỉ tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Việc này không thể giấu Thiệu Hoa Trì được. Nhất cử nhất động của hắn đều đang bị đối phương theo dõi.
Thiệu Hoa Trì nghe được việc này, cũng trông thấy lớp điêu khắc dưới vách tường. Dù đã trải qua nhiều thập kỷ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thần bí của Mật Lai quốc. Y dẫn theo vào thân binh, cạo lớp đất trên tường kia đi, khiến cho tấm điêu khắc bên dưới hoàn toàn lộ ra.
Khắp các vách tường trong ngôi miếu này đều vẽ hình chim ưng, bức tường này cũng vậy, nhưng là một con chim ưng khổng lồ.
Lúc các thân binh kiểm tra mặt tường này còn tưởng có cơ quan bí mật nào đó, nhưng tra hoài không thấy gì. Có lẽ người Mật Lai quốc chỉ đơn giản là điêu khắc hình một vị thần chim ưng lên bức tường và bảo quản như di sản văn hóa của bọn họ thôi.
Phó Thần thấy các binh lính tìm vài canh giờ, trời bên ngoài đã hửng sáng mà không thu hoạch được gì cả, cũng hoài nghi không biết có phải mình lo lắng quá nhiều rồi không.
Đám thân binh oán khí ngút trời. Tên Vương Đại này chẳng qua chỉ phát hiện một mặt tường có hình diêu khắc thôi mà làm như ở đó có cơ quân thần bí. Khắp tòa thành hoang này đâu đâu chẳng có hình điêu khắc, chỗ này có gì kỳ lạ đâu cơ chứ, tự dưng lại mua việc cho bọn họ.
Mấy người họ suốt đêm không chợp mắt, thức tới sáng chỉ để ngắm nghía bức tường này, đúng là dở hơi.
Nếu không phải chủ soái Thiệu Hoa Trì vẫn đứng đó quan sát tiến độ làm việc thì đời nào có chuyện họ nghe theo một thương nhân chỉ tay năm ngón.
Phó Thần cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, vẫn sai đám lính thử đủ cách, nào đổ nước, nào đốt lửa, nào đào, nào nổ, nhưng bức điêu khắc trên mặt tường