Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 34:


trước sau

Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Vốn tưởng rằng đời này có lẽ sẽ không gặp lại, không nghĩ tới lại gặp gỡ tại nơi cách xa kinh thành này. Anh Minh nhớ tới lần trước đi lầm đường, mơ mơ màng màng đi đến đường hẻm trước Nội Vụ Phủ, khi đó khâm công [*] cũng cách đấy không xa, nàng cũng thầm cân nhắc, nếu có thể gặp một lần cũng tốt, ít nhất cũng có thể nói lời cáo biệt, nhưng mà cuối cùng hắn cũng không xuất hiện. Hiện giờ ra kinh thành, vòng một vòng, không ngờ lại được ở chỗ này. Có lẽ do không hợp với Tử Cấm Thành nên vừa ra khỏi Tử Cấm Thành, thần tiên chưởng quản duyên phận mới kinh ngạc phát hiện không nên để đoạn duyên này đứt đến không còn một mảnh.
[*] Khâm công (钦工): chỗ xây dựng công trình
Hải Ngân Đài trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô nương từng có hôn ước với hắn này, sau khi bị bắt rời khỏi lại xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn một lần nữa. Hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng lúc gặp được rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nếu như không có chuyện tiến cung thì hiện tại Anh Minh có lẽ đã gả vào cửa Hải gia, mà bọn họ cũng đã bắt đầu một cuộc sống gia đình thuộc về chính bọn họ. Đáng tiếc, vội vàng gặp mặt được bà lần lại biến thành tiếc nuối lớn nhất cả đời. Niềm vui lúc đính hôn còn chưa tan hết, đã bị một chậu nước lạnh dội vào đầu. Thời gian dài vậy nhưng hắn vẫn không thể quên nụ cười vặn vẹo ngày đó của nàng, rõ ràng lúc ở hoa viên Quỳnh phủ đã nói xong rồi, kết quả chờ hắn chuẩn bị xong các loại lễ nghĩa rồi đi đến phủ nhà nàng thì lại nhìn thấy một màn nàng bước lên kiệu nhỏ trong cung.
Lòng tràn đầy bi thương nhưng cũng có thể nói với ai? Tin tức khuê nữ Nạp Tân gia tiến cung trong một đêm truyền khắp toàn bộ kinh đô và vùng lân cận. Có người trêu ghẹo hắn, nói: "Hải Ngân Đài, ngươi cũng không tính là thiệt, đến Kế Hoàng Hậu tương lai cũng đã từng định thân với ngươi, ngay cả Vạn Tuế gia cũng không vượt qua được thứ tự của ngươi đâu". Lần đó người trước giờ không thích động võ như hắn cũng vung nắm đấm lên với những người đó, không phải bởi vì bọn họ trêu chọc hôn sự của hắn không thành, cũng không phải bởi vì bọn họ đại bất kính với Hoàng Thượng mà là hắn không muốn miệng chó của bọn họ bôi nhọ nàng.
Lúc trước nàng toàn tâm toàn ý muốn gả cho hắn, nếu không cũng sẽ không đặc biệt tới nói với hắn những lời đó. Hắn sẽ nhớ mãi tình cảm của nàng, cho dù về sau hắn có kết thân với cô nương nhà khác nhưng cũng sẽ không gặp được một người như nàng nữa, tuyệt đối không.
"Muội muội." Hắn vẫn hơi thẹn thùng mỉm cười, vẫn gọi nàng như vậy: "Thật khéo, không nghĩ tới muội sẽ tùy giá tới đây."
Anh Minh đáp lời: "Thật khéo, huynh cũng ở chỗ này......"
Dường như ngoài "Thật khéo" ra thì cũng không còn câu nào khác có thể hình dung tâm trạng lúc này.
Hải Ngân Đài gian nan tiếp lời nàng, giơ tay chỉ chỉ hướng vạn thọ sơn: "Ta phụ trách công việc lăng tẩm cho Hoàng Hậu nương nương......"
Anh Minh gật gật đầu: "Ta biết."

Hai người nhìn đối phương, ai cũng thấy hơi xấu hổ. Thật ra là nên gặp nhưng cũng xem như không gặp, cứ thế đi qua nhau là ổn thỏa nhất. Nhưng đã gặp gỡ rồi lại vòng đi đường khác thì có vẻ quá xa lạ, dù sao hai người đều trong sạch, chuyện từng định thân cũng là sự thật, người trong thiên hạ đều biết, cũng không có gì phải dấu.
"Ngày đó......" Hải Ngân Đài do dự mà nói: "Vẫn là đi chậm một bước."
Cho tới bây giờ hắn vẫn thấy tiếc nuối, nếu đi sớm một ngày, định chuyện ra rồi thì có lẽ cũng không phải lo đến trong cung.
Anh Minh cũng hơi buồn rầu, nàng thấy hắn tới, nhưng chính là chậm một bước này đã chú định có duyên không phận.
Nàng cúi đầu, vẻ mặt có chút đau thương. Từ lần đầu hẹn gặp nàng, trên mặt nàng vẫn luôn tươi cười, giống như cô nương này một đường đi tới chưa bao giờ gặp phải khó khăn nào, cho dù là lúc nào nàng cũng đều vô cùng vui vẻ. Nhưng lúc này lại không giống, hắn cũng không biết có phải do hắn gây nên hay không, hắn chỉ biết lúc này nàng không giống mọi khi, có lẽ sau khi vào cung nàng cũng không được thoải mái lắm. Trong lòng Hải Ngân Đài cảm thấy không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng loại tình cảm phức tạp này lại biến thành một tiếng thở thật dài: "Muội khỏe không?"
Anh Minh gật gật đầu: "Khá tốt, hết thảy đều ổn." Hơi dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy chính mình lại sầu muộn không có lý do như vậy, hôm nay có thể gặp một lần cũng đã thỏa mãn tâm nguyện rồi liền cười nói: "Trên đường đi tới đây muội nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng nên giờ mới biết được cái gì gọi là đất rộng của nhiều. Lúc trước xem mô hình của huynh ta chỉ để ý mỗi tứ hợp viện, nhưng giờ mới thấy thật ra hành cung cùng lăng tẩm mới tốn nhiều công phu nhất."
Nàng giống như buông xuống mọi chuyện, thoải mái như bình thường, như vậy cũng tốt, một sợi dây mỏng liên kết với nhau bỗng chốc biến mất, một cái chớp mắt tựa như không còn cái gì. Hải Ngân Đài cũng cười: "Lúc trước đã nói với muội đo đạc như thế nào, dùng mấy khối gạch, cũng nói tới không gian rồi. Bây giờ tới đây tự mình tận mắt nhìn thấy rồi sẽ hiểu rõ ràng hơn. Muội còn chưa vào nghi lăng bao giờ, chờ thêm hai ngày đến Vĩnh An đại điển là có thể thấy tòa lăng kia hùng vĩ thế nào."
"Nghi lăng là phúc địa tương lai của Hoàng Thượng đúng không? Nghe nói là tiên đế ban cho?"
Làm Hoàng đế chính là nhìn xa trông rộng như vậy, còn chưa chết cũng đã chuẩn bị lăng xong hết rồi, miễn cho đến lúc đó chết vội vàng, không có chỗ hạ táng.
Hải Ngân Đài nói phải: "Tòa hoàng lăng kia có phong thuỷ tốt nhất trong các đời lịch đại, sau khi an táng Đại hành Hoàng hậu xong sẽ tạm thời phong bế cửa vào, không hạ cửa đá xuống."
Không hạ cửa đá là chờ tương lai Hoàng đế về trời rồi hợp táng phu thê. Anh Minh lại cảm thấy Thâm Tri đáng thương, người tuy đã chết, thể xác lại phải ở lại nhà đế vương. Lúc sống đã không hợp với Hoàng đế rồi, vậy mà đến chết vẫn phải mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, đời này xem như không tách ra được rồi.
Thôi kệ, chuyện trước mắt còn chưa lo, ai còn rảnh lo lắng phía sau nữa. Anh Minh hỏi: "Chờ kết thúc buổi lễ Vĩnh An là huynh hồi kinh sao?"

Hải Ngân Đài ừ một tiếng: "Mấy ngày nay đều ở bên ngoài, việc đây xong là có thể hồi kinh nghỉ ngơi một thời gian rồi."
Anh Minh buồn bã gật đầu: "Đúng là nên nghỉ ngơi một chút......"
Nàng không có mặt mũi hỏi trong nhà hắn hiện tại tính toán thế nào, hỏi thì thế nào chứ, cũng không có liên quan với nàng.
Hai người đều trầm mặc, một khi trầm mặc, cái loại cảm xúc sầu bi không chạm đến được lại tới nữa. Hải Ngân Đài nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là mở miệng, cúi đầu nói: "Sau khi hủy ước định, trong nhà cũng tính thu xếp lại nhưng ta tạm thời không có tâm tư này nên bỏ qua."
Nói đến cũng thấy kỳ quái, hắn dường như có thể cảm nhận được tâm tư của nàng, thường thường trong đầu nàng mới đang cân nhắc, mà hắn đã giải đáp nghi hoặc của nàng. Một người hiểu mình như vậy, nếu may mắn có thể gả cho hắn thì đúng là rất có phúc khí. Đáng tiếc ông trời thường thích cho ngươi một chút khuyết điểm, nàng sinh ra trong phủ Công gia, tuy không phải do Đích Phúc tấn sinh nhưng mẫu thân nàng cũng là quý thiếp được nhập vào từ đường, nàng danh chính ngôn thuận là đại gia tiểu thư. Lúc ở nhà, trong nhà tất cả đều hòa thuận, mẹ cả yêu thương, phụ thân cho dù hơi không đàng hoàng một chút, trên triều chính là đồ ba phải nhưng trong nhà lại xử lý mọi việc đều công bằng, nàng cũng không bị chịu thiệt thòi gì. Nếu trong việc hôn nhân cũng có thể lựa chọn vậy thì tương lai cũng chỉ có giảm thọ mới cân bằng được cuộc sống quá mức viên mãn này. Vừa nghĩ như vậy thì thấy sống lâu thêm hai năm cũng khá tốt, gặp trắc trở một lần liền được thêm tuổi thọ, nàng không có cách nào đánh chết Hoàng đế, nhưng chịu đựng đến lúc hắn chết cũng coi như là mình thắng lợi rồi.
Nàng có những suy nghĩ rất lạ, thường có thể mang đến ánh sáng cho con đường đen tối phía trước, khuyên xong chính mình, nàng liền tính toán đi khuyên Hải Ngân Đài một chút.
"Việc hôn nhân không thể bỏ qua được, nếu gặp người tốt thì định thân đi. Chúng ta như vậy...... Cũng là không có cái mệnh kia nên không cần cưỡng cầu. Ngày đó ta vào cung, nhìn thấy huynh đứng dưới cây đa lớn kia, chỉ là không thể nói lời cáo biệt với huynh nên trong lòng thấy thẹn với huynh. Hôm nay gặp được nên cũng muốn nói một chút, hy vọng huynh đừng oán trách ta."
Hắn nói sẽ không: "Chuyện này sao có thể trách muội chứ, đều là thân bất do kỷ, muội cũng không phải tự mình nguyện ý tiến cung." Hắn nói, tự giễu mà cười cười: "Cũng trách ta hồ đồ, lần đó làm một cây dù cho muội, dụ ý rất không tốt, đến phút cuối cùng vẫn phải tan, đúng là vận mệnh sắp đặt."
Anh Minh lại cười nói: "Sau này phải nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy."
Hắn nhìn nàng, ý cười trên khóe môi chậm rãi biến mất, ngừng một lát nói: "Ta biết là không có khả năng, nhưng có đôi khi vẫn miên man suy nghĩ, ngóng trông muội có thể xuất cung về nhà."
Đừng nói là hắn, ngay cả chính nàng cũng thường hy vọng xa vời như vậy, nhưng mà chút hy vọng này quá xa vời, đời này chỉ sợ cũng không thể thực hiện được. Nàng nói: "Đừng chờ ta, huynh cũng biết tình cảnh của Tề gia, tương lai cho dù ta ở trong cung làm ma ma thì cũng không trở về được."
Hắn mím môi, chậm rãi gật gật đầu.

Mặt trời dần dần khuất sau bức tường mái, khuôn mặt hắn cũng dần dần chìm vào bóng chiều hôm mơ màng. Nơi xa có người đốt phong đăng lụa trắng, ánh sáng ở xa như vậy không chiếu được tới bọn họ.
Anh Minh quay đầu nhìn lại, hành cung này tường đỏ mái vàng, nhưng cũng chỉ là một chỗ nhỏ thuộc về Tử Cấm Thành. Người còn sống ở trong cái vòng, chung quy cũng không nhảy ra được. Nên nói đều nói xong rồi, cứ như vậy đi, nàng thở ra nhẹ nhõm: "Cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi."
Nàng nhấc góc áo lên bước lên bậc thềm, lúc xoay người nàng cảm giác được đầu ngón tay nhẹ nhàng

nắm chặt, nó chỉ nhẹ nhàng giống như một làm khói, thoáng chốc liền biến mất. Nàng có chút kinh ngạc, trong lòng giật thót, tiếng nói của Hải Ngân Đài ở trong bóng đêm càng sầu thảm, nói đừng quên ta, sau đó không dừng lại, bước nhanh đi xuống bậc thang, bóng vừa chuyển liền không thấy nữa.
Anh Minh mơ hồ trở lại chỗ ở, trên bàn bát tiên dốt dầu sáp, nàng liền ngồi ở trước ngọn nến, nửa ngày cũng không dịch chuyển.
Cảm giác của mỗi người đối với cảm tình đều không giống nhau, Anh Minh vĩnh viễn đều lạnh nhạt hơn người khác, nàng chưa từng có cảm xúc mãnh liệt, nói năng lỗ mãng với Hoàng đế như ngày đó đã là lần cảm xúc dao động nhất đời này, dao động đến mức làm chính mình kích động thật lâu. Tình cảm của Hải Ngân Đài rõ ràng là sâu hơn nàng, nàng vốn tưởng rằng hắn nhiều nhất cũng chỉ thấy hơi tiếc nuối giống như nàng, nhưng một câu "Đừng quên ta" kia của hắn lại làm cho nàng không biết phải thế nào.
Nàng vĩnh viễn sẽ không biết, từ sau ngày định thân đó Hải Ngân Đài liền toàn tâm toàn ý chờ cưới nàng vào cửa. Cũng sẽ không biết hắn thường tìm người hỏi thăm tình hình gần đây của nàng, biết được nàng vẫn tốt, mới yên tâm rời kinh vào núi lăng. Bọn họ gặp mặt không nhiều lắm, hắn cũng không phải người biết làm việc, mặc dù là lúc ở kinh cũng chưa bao giờ biết tìm cớ để tới cửa bái phỏng, hắn nghĩ tương lai còn dài, chờ nàng vào cửa là bọn họ có thể cả đời ở bên nhau......
Anh Minh nâng hai tay lên ôm mặt, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút sầu bi nhàn nhạt, nhưng cũng có thể làm gì đâu, qua đi liền đi qua.
Ban đêm ở Củng Hoa thành không giống như trong kinh, ở đây không có dân cư dày đặc như vậy, nhà cửa cũng thưa thớt hơn nhiều. Cách lăng tẩm không xa chính là một tòa cô thành, dựa theo địa thế mà xây, cung khuyết cũng cao thấp đan xen. Hoàng đế đứng ở một chỗ cao trước tiền điện, có gió thổi qua vạt áo, ban đêm còn hơi lạnh. Đức Lộc tiến lên khuyên bảo: "Chủ tử, nên quay vào điện thôi.", hắn không dịch bước, vẫn lẳng lặng nhìn về một căn phòng.
Bóng người như con cá mè hoa vẽ trên giấy hoa đào dán cửa sổ trông rất buồn rầu, không ngừng đổi tay trái đổi tay phải đỡ lấy đầu, cuối cùng không hiểu sao lại nằm bò ra ghé vào trên bàn. Hoàng đế cười nhạo, thấy cố nhân trong lòng không thoải mái, cho nên mới ở đấy nướng bánh áp chảo, đêm nay sợ là không ngủ được rồi đây!
Hắn đã sớm nói rồi, loại nữ nhân từng định thân này không nên cho tiến cung, Thái hoàng Thái hậu không nghe, hắn cũng chỉ đành vâng theo. Hiện giờ tiên đoán của hắn ứng nghiệm rồi, bọn họ gặp mặt nhau ở tiểu thành này, nói được hai câu thật lòng, sau khi nói xong trở về lại trằn trọc cả một nén nhang.
Đây là người để phong Hậu sao? Đến lúc này còn lén gặp ngoại nam đúng là không sợ rơi đầu. Hoàng đế nhíu mày, khóe môi mím lại, lười tiếp tục xem nữa nên xoay người đi trở về tiền điện.
Đức Lộc vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói: "Vạn Tuế gia, để nô tài đi truyền Anh cô nương đến. Lúc đầu đang trên đường nên Vạn Tuế gia không rảnh rỗi xử trí nàng. Lúc này sắp xếp xong rồi, đêm mai mới đến tử cung, lúc này gọi nàng lại đây là vừa lúc, Vạn Tuế gia ngài thấy được không?"
Đức Lộc là lão nhân ở ngự tiền, tuổi cũng lớn hơn Tam Khánh cùng Tiểu Phú nên hiểu rõ có một số việc nếu cứ che đậy, thời gian dài sẽ thối rữa lên men. Không bằng phát tác một trận, gọi người tới, cũng quyết định nên răn dạy hay là nên phạt, như vậy sẽ tốt cho mọi người.
Anh cô nương phần lớn thời gian đều trầm ổn, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, có một số việc không biết kiêng dè, hơi lơ đãng liền dễ dàng gặp rắc rối. Giống như hôm nay gặp Hải đại nhân, đó là phạm phạm tối kỵ, loại chuyện này nếu làm lớn lên, Tề gia cùng Hải gia đều phải gặp tai ương, sợ là chính bản thân nàng còn không biết đây đâu, cũng không nghĩ xem con dấu của Thái hoàng Thái hậu ở đâu, mà lại ngồi ở trong phòng đau buồn đoạn hôn sự ngắn ngủi ngắt đầu bỏ đuôi kia làm gì. Ngự tiền bọn họ nghe sai sử mà làm việc, thật ra rất sợ loại chuyện không rõ ràng này, Vạn Tuế gia tức giận lại tạm thời không tiện so đo, nếu bọn họ tự tiện làm việc lại sợ lỡ không cẩn thận liền đâm thủng cái lỗ kia. Cho nên Đức Lộc nghĩ không bằng gọi người đến, nói chuyện trực tiếp, để Vạn Tuế gia dạy dỗ nàng một trận, không cho nàng về sau gặp lại Hải Ngân Đài là xong.

Nhưng Vạn Tuế gia lại không nói gì, hắn tĩnh tọa ở sau ngự án một lúc lâu, gương mặt băng dần dần hòa hoãn lại, vân vê vòng Già Nam Hương trên cổ tay, giơ tay mở tráp để tấu chương ra.
Công vụ trong triều quá nhiều, mặc dù là ra khỏi thành xử lý Vĩnh An đại điển cho Hoàng Hậu thì những tấu chương này cũng sẽ cuồn cuộn đưa tới không ngừng, đây chính là khó xử của Hoàng đế. Mở ra một quyển sổ con, mở đầu một câu đó là "Khấu yết tử cung", Hoàng đế nhíu mày, nhìn lên ký tên lại là Sơn Tây tuần phủ. Đó là tên quan nịnh hót nhiều năm, không có chuyện gì quan trọng cũng sẽ ba ngày hai bữa dần lên sổ con thỉnh an, Hoàng đế nhìn thấy liền bực bội.
"Một quyển sổ con phải đi qua bao nhiêu châu phủ, phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực? Trẫm không thiếu người thỉnh an cát tường, hắn chỉ cần quản lý tốt Hạt Hạ là được rồi. Đi......" Hoàng đế rũ mắt, viết ít ỏi vài nét bút, khép sổ con lại: "Truyền lệnh cho Chương Kinh của Quân Cơ xử nghĩ một thủ dụ, trong một năm không được dâng sổ con thỉnh an quá hai lần thỉnh an thánh cung...... Sức khỏe của trẫm đương nhiên vẫn rất tốt...... Thay vì vắt óc để viết ra những lời hay ý đẹp đấy, thì nên dùng đầu óc nghĩ cách quản lý bá tánh cho tốt để giải sầu phân ưu thay trẫm mới là đứng đắn."
Tam Khánh nói vâng, cúi người đi rời khỏi tiền điện, vội vàng đi truyền lời.
Tiểu Phú lén nhìn phía trước một cái, thầm nghĩ thánh thể vẫn tốt, chỉ sợ thánh lòng hơi rối loạn. 800 năm cũng chưa thấy ai như Anh cô nương, vừa vào Củng Hoa thành liền không thấy bóng dáng đâu, hoá ra Thái hoàng Thái hậu phân phó nàng tới là để nàng đi chơi chứ nàng căn bản là không có lòng đi theo hầu Vạn Tuế gia.
Trên đời có bao nhiêu phiền toái đều là do nhàn rỗi mà ra. Nếu cứ ở trước mặt chủ tử thì cũng không gặp phải Hải đại nhân. Còn có con dấu "Vạn Quốc Uy Ninh" kìa nữa, lúc Tùng Cách tìm tới hắn cũng cố ý nhắc nhở một chút rồi, kết quả nha đầu kia cũng là cái đồ đầu gỗ, không chịu để tâm một chút nào cả, dấu cũng không đi tìm, chỉ sợ là lúc này còn chưa phát hiện ra đâu.
Ngay cả Tiểu Phú cũng thấy sốt ruột, Vạn Tuế gia còn đang chờ xem chê cười, chờ từ lúc sáng nay xuất phát cho đến ban đêm, chờ đến ngây cả người nhưng cuối cùng lại chờ được tin dữ là người được chọn làm Kế Hoàng hậu lén gặp tiểu tình nhân. Như vậy lòng ngóng trông xem chuyện cười cũng nguội lạnh, có lẽ còn ngầm nghiến răng —— Tề Anh Minh ngươi chờ đấy, chuyện này không để yên đâu.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Phú vội quay đầu nhìn thấy người tới là Chương kinh Quân Cơ xư, không tránh khỏi hơi thất vọng. Đám Chương kinh nghe vạn tuế gia giao phó liền thảo luận chính sự nghĩ viết chiếu chỉ, trước mắt ở Củng Hoa thành chỉ có Nạp Tân là đầu lĩnh Quân cơ, cũng không biết hắn đang bận cái gì mà đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Nhìn xem canh giờ, thấy tới giờ Vạn Tuế gia tiến vào rượu thiện nên Tiểu Phú im lặng rời khỏi, tính toán kiểm tra đồ vật phòng ăn chuẩn bị mang lên. Mới tới hành lang liền thấy xa xa có bóng người đang loay hoay, đèn lồng chiếu sáng rất rõ ràng, vừa nhìn thấy chính là Anh cô nương.
Gánh nặng trong lòng Tiểu Phú được buông xuống, thầm nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra rồi, nhưng mà vẫn tới hơi chậm. Hắn nhanh chóng tiến lên, rũ tay áo rộng nói: "Cũng muộn rồi sao cô nương vẫn chưa đi nghỉ ngơi vậy?"
Anh Minh do do dự dự nói: "Ta bị mất đồ, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Mà đồ vật kia lại quá quan trọng, nếu không tìm được là đầu ta phải chuyển nhà...... Ta muốn gặp Vạn Tuế gia, ta có một bụng lời muốn gặp mặt Vạn Tuế gia để nói."
Tiểu Phú lập tức như được tiêm máu gà: "A, cô nương tạm thời đừng hoảng hốt, bình tĩnh lại một chút đi. Bây giờ đám người Quân Cơ xử vẫn đang ở trong điện, đợi bọn họ tan rồi ta sẽ lập tức truyền lời cho cô nương."
"Haiz." Anh Minh nghiêng người dựa vào vai Tùng Cách, trên mặt chủ tớ hai người đều là vẻ mặt rưng rưng sắp khóc.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện