Edit: Chang phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Đây là dáng vẻ ủ rũ héo úa khi gặp khó khăn. Nhưng không héo sao được, đánh mất con dấu Thái hoàng Thái hậu đưa cho, cho dù rơi đầu mười lần cũng chưa hết tội nữa.
Dù sao Anh cô nương cũng là người thông minh nhanh nhẹn, nàng tùy giá đi theo, một đám người này có ai là không rõ ràng? Ở nơi như vậy lại bị mất đồ đã nói lên là có người cố ý ngáng chân. Như vậy người ngáng chân này là ai chứ, gần như không cần suy xét cũng có thể biết là đương kim Vạn tuế gia không thể nghi ngờ. Còn vì sao Vạn tuế gia lại ra tay tàn nhẫn như vậy, còn không phải bởi vì câu "Dân tộc Hồi" kia của nàng đã hoàn toàn đắc tội Vạn tuế gia sao.
Ngươi làm mùng một, ta làm mười lăm, hai người kia cứ ngươi tới ta đi mà cấu véo nhau như vậy, ai cũng không nhận thua, ai cũng không luống cuống. Hơn nữa nếu cuối cùng cô nương được phong làm Kế Hoàng hậu như Thái hoàng Thái hậu mong muốn vậy thì có thể đoán được Đế hậu vẫn sẽ không thuận theo không buông tha tiếp tục đấu với nhau như vậy cho đến khi có một bên hoàn toàn bị tước vũ khí đầu hàng mới thôi. Tiểu Phú vốn tưởng rằng vị này khác với tiên Hoàng hậu, vị này kiên cường hơn, cũng nhẫn nại hơn, kết quả đến cuối cùng mới phát hiện không đơn giản chỉ là như thế. Anh cô nương là kiểu người có phong thái "giữa nói cười, chiến thuyền thành tro bụi" [1], bản thân nàng có thể chẳng hề nổi giận, mặt vẫn cười nhưng thật ra đang nhóm lửa đốt ngươi rồi. Đây là kiểu người to gan làm loạn thế nào chứ, chỉ điểm ấy thôi Tiểu Phú đã rất bội phục nàng rồi.
[1] "giữa nói cười, chiến thuyền thành tro bụi": nguyên văn 谈笑间樯橹灰飞烟灭 (đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt) là một câu trong bài "Niệm Nô kiều - Xích Bích hoài cổ" của Tô Thức
Đương nhiên sảng khoái qua đi dù sao cũng phải trả giá một chút, Vạn tuế gia lấy được con dấu bảo mệnh của nàng tới tay, lúc Tiểu Phú dâng "Vạn Quốc Uy Ninh" lên, rõ ràng thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Vạn tuế gia, suy đoán một chút chắc là có ý "Tề Anh Minh, trẫm muốn ngươi phải khóc lóc cầu xin trẫm".
Hiện tại cuối cùng người cũng tới, cũng đến lúc Vạn tuế gia hết giận rồi, cả ngày hôm nay đừng nói Vạn tuế gia, ngay cả hắn cũng như bị hàng trăm móng vuốt vào cào tim. Đặc biệt là lúc mặt trời xuống núi cô nương lại gặp Hải đại nhân, không biết lát nữa chuyện này sẽ giải quyết như thế nào nữa, nếu làm không tốt sợ là sẽ dính dáng đến vị phân Hoàng hậu.
Tiểu Phú thầm cân nhắc trong lòng, ôm phất trần nhìn nàng một cái: "Cô nương, hôm nay Vạn tuế gia mặt rồng không vui, lát nữa ngài lại đi vào đi, mà lúc nói chuyện nhất định phải mềm mại chút, không vì bản thân thì cũng phải vì a mã ngài nữa."
Anh Minh khá tò mò, con dấu của nàng bị hắn trộm, nàng còn chưa có mất hứng, thế mà hắn còn không cao hứng?
"Vì sao thế?" Nàng hỏi: "Là hành cung này không hợp ý Vạn tuế gia sao? Dù sao cũng ở có mấy ngày là đi rồi, tạm chấp nhận một chút không phải sẽ qua à?"
Tiểu Phú lắc đầu: "Không phải vì cái này, là có người không hài lòng."
"Vậy nhất định là thuộc hạ hầu hạ không chu đáo." Anh Minh đưa ra kết luận.
Tiểu Phú cảm thấy là nàng cố ý ba phải, nản lòng mà nói: "Cô nương đừng nghĩ theo hướng khác nữa mà nghĩ đến bản thân ngài đi."
Anh Minh suy nghĩ, hay là Hoàng đế biết chuyện nàng gặp Hải Ngân Đài, tuy nàng cũng cảm thấy như vậy không hay lắm, nhưng gặp cũng gặp rồi, có thể làm sao bây giờ! Nơi này không giống Tử Cấm thành, không có nhiều thị vệ như vậy, cũng không có tầng tầng lớp lớp thủ vệ không cho đi lại lung tung, nàng chỉ đi dạo một chút, không cẩn thận lại gặp gỡ thôi, cũng không là tội gì lớn!
Dù sao Tiểu Phú nhắc nhở, trong lòng nàng cũng có phòng bị, lúc quân cơ đại thần rời khỏi đại điện, nàng thành thành thật thật đứng trên thềm ngắm trăng chờ, trong lòng còn nói thầm, không biết Hoàng đế có thể gặp nàng hay không, nếu không gặp, có phải nàng nên đứng đến bình minh để thể hiện quyết tâm hay không.
Tùng Cách tràn ngập sầu lo với tiền đồ chưa biết của chủ tử: "Lần này ngài phải để ý một chút, đề phòng Vạn tuế gia ra đòn chết chỉnh ngài. Nô tỳ ở bên ngoài chờ, nếu ngài không chịu được thì lớn tiếng xin tha, nô tỳ nghe thấy sẽ lập tức đi tìm viện binh. Không phải lão gia cũng đang ở trong thành sao, Vạn tuế gia nể tình công huân ngày xưa của lão gia, cũng sẽ không tiện giết ngài."
Anh Minh chớp mắt một chút, cảm thấy bản thân thật bất hạnh. Đã nói để nàng làm Hoàng hậu, nhưng nàng ở trước mặt tên quỷ kiến sầu kia nào dám hiện hình người chứ! Mỗi ngày nàng đều lo lắng đề phòng, sợ không giữ được cái đầu này, liên lụy nô tỳ trung thành còn phải nghĩ tìm viện binh cho nàng, nói ra cũng quá đáng thương rồi.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ sống sót trở về." Anh Minh cầm tay nàng, quay đầu thấy Tiểu Phú đi ra, liền bước lên đón: "Thế nào? Vạn tuế gia đồng ý gặp ta không?"
Tiểu Phú nói phải: "Cô nương vào đi thôi, Vạn tuế gia cho người ngự tiền lui hết rồi, ngài mở lòng thẳng thắn thành khẩn nói chuyện với Vạn tuế gia đi."
Anh Minh ngẩn ra, nói thầm Tiểu Phú đúng là tay già đời, nàng thuận miệng nói một câu vậy mà hắn cũng hồi bẩm y nguyên lên. Hoàng đế cho người ngự tiền lui xuống sợ không phải muốn nghe nàng nói lời thật lòng, mà là muốn đấu thẳng với nàng. Dù sao ầm ĩ lên khó coi cũng không dễ nghe, lỡ như nàng lại nói năng lỗ mãng, sợ mất mặt nên mới cho người lui xuống, cũng có thể miễn làm tổn hại uy nghi của đế vương.
"Vạn tuế gia suy nghĩ thật chu đáo." Nàng cười cười: "Như vậy cũng tốt..."
Tùng Cách thê thê thảm thảm nhìn theo nàng bước vào cửa, cứ như trước mắt là cảnh nàng bị áp giải lên pháp trường. Tiểu Phú liếc mắt nhìn Tùng Cách một cái: "Người bày vẻ mặt đưa đám làm gì? Không vui mừng vì chủ tử nhà ngươi à?"
Tùng Cách không rõ có cái gì mà vui mừng, nghi hoặc nhìn Tiểu Phú. Trong mắt Tiểu Phú chứa đầy sự khinh thường: "Đúng là nha đầu chưa hiểu việc đời, trước mắt không ai đễ làm chuyện này, lỡ như Vạn tuế gia “hạnh” chủ tử nhà ngươi thì sao?"
"A?" Tùng cách vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
Tiểu Phú đen mặt: "Ngươi hồ đồ thật hay là giả bộ hồ đồ đấy? Hạnh, chính là lâm hạnh, là lật thẻ bài, có biết không?"
Tùng Cách cảm giác lông tơ trên mu bàn tay đều dựng hết lên: "Không hợp nhau như vậy mà còn có thể “hạnh” á?"
Tiểu Phú đắc ý nhướn mi: "Vậy cũng chưa chắc đâu."
Cho nên thanh danh của chủ tử có đôi khi chính là bị loại nô tài này làm liên luỵ. Đây là nơi nào? Bây giờ Hoàng đế đang có tâm tình gì? Cho dù như thế nào cũng không kéo đến chữ "Hạnh" kia đâu.
Quy chế chính điện hành cung dựa theo bố cục Dưỡng Tâm điện, trong chính điện đặt bảo tọa, hai bên có noãn các. Lúc Anh Minh tiến vào quả nhiên bốn bề vắng lặng, cả cung điện to như vậy chỉ có một mình Hoàng đế, hắn đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, cũng không biết có nghe thấy tiếng bước chân của nàng không, dù sao nhìn bộ dáng của hắn là biết không thèm để nàng vào mắt.
Không ai thông truyền, lại lo lắng lỡ miệng nói chuyện sẽ đưa tới tai họa bất ngờ, vì thế nàng liền đứng im, tính toán chờ Hoàng đế phê duyệt xong tấu chương ở trên tay thì mở miệng thỉnh an hắn. Trong lúc chờ đợi, đầu óc Anh Minh cũng không nhàn rỗi một khắc nào, vị chủ tử kia chưa bao giờ là người dễ lừa gạt, nàng cũng có chút lo lắng, không biết ầm ĩ lên thì sau đó lại sẽ lại ra đường rẽ gì.
Dù sao trước nay đều là tan rã trong không vui, cũng không sao, Anh Minh chưa từng có cảm giác yêu ghét quá mãnh liệt với ai, chỉ có mỗi vị này, có thể là người nàng ghét nhất từ nhỏ đến lớn. Nhưng vận mệnh càng muốn trêu cợt nàng, đưa nàng vào cung, lại kết giao với hắn. Tuỳ tiện tên nam nhân nào ở bên ngoài cũng tốt hơn hắn, nếu thật muốn nàng thay Thâm Tri, nàng liền thấy đời này nhất định xong rồi.
Nàng ghét bỏ liếc mắt nhìn một cái, Hoàng đế cúi đầu, ánh nến trên án thư chiếu sáng tóc mai cùng mi dài của hắn, mặc dù cách xa tám trượng, không cần nhìn mặt cũng biết người này không phải bạn. Nàng khe khẽ thở dài, chán ghét lại không thể không đối mặt mỗi ngày, hôm nay lúc soi gương trang điểm phát hiện mình đã gầy đi, năm tháng này cũng thật quá gian nan.
Người ngồi bên trên cuối cùng cũng ngừng bút, chậm rì rì gác bút lên giá bút sơn thủy, lại chậm rì rì khép sổ con vào. Sau đó tầm mắt hắn mới nhìn lại đây, chuẩn xác, thậm chí có chút cảm giác tĩnh mịch nhìn vào nàng.
Anh Minh không muốn đi phân tích hàm nghĩa vẻ mặt hắn, nàng nhún người thỉnh an: "Nô tỳ đêm khuya khấu kiến Vạn tuế gia, mong Vạn tuế gia thứ tội."
Hoàng đế vẫn là vẻ mặt như vậy, thuận tay cầm lấy quyển sổ con tiếp theo, lạnh nhạt nói: "Muốn nói cái gì thì nói đi."
Anh Minh cũng không tính toán vòng vo, nàng buông tay xuống nói: "Vạn tuế gia, nô tỳ bị mất đồ, đã tìm hết trên người và bọc quần áo rồi nhưng vẫn không tìm thấy."
Hoàng đế nhíu nhíu mày: "Ngươi mất đồ là chuyện của ngươi, đến chỗ này của trẫm nói để làm gì?"
Tiếng nói của nàng mang theo chút thê lương, ngập ngừng nói: "Đồ vật kìa quá quan trọng, nếu không nô tỳ cũng không muộn như vậy mà vẫn làm phiền Vạn tuế gia... Vạn tuế gia, nô tỳ đánh mất con dấu Lão phật gia cho nô tỳ mượn rồi, chính là con dấu Vạn Quốc Uy Ninh..."
Mặt nàng như sắp khóc, vẻ mặt tươi cười ngày thường lúc này không thấy đâu nữa, hoá ra nàng cũng có lúc sợ hãi. Hoàng đế cười lạnh trong lòng, nhưng nếu biết sợ hãi thì sao lại làm ra được loại chuyện không biết sống chết như vậy chứ?
"Đó là Anh Tông Hoàng đế để lại cho Thái hoàng Thái hậu, nhưng ngươi lại đánh mất con dấu kia, ngươi cứ chờ Thái hoàng Thái hậu bắt ngươi khai đao hỏi trảm đi, trẫm mặc kệ."
Hắn mặt mày lạnh lùng, tâm trạng rất không tốt, lại mở sổ con trên tay ra, cũng không hề nhìn nàng.
"Nhưng mà..." Nàng ở phía dưới nói thầm: "Không phải Vạn tuế gia biết con dấu này đang ở đâu sao..."
Hoàng đế khép lại sổ con ‘bốp’ một tiếng: "Sao trẫm