Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Chạng vạng ngày thứ hai linh cữu của Hoàng hậu cuối cùng cũng tiến vào Củng Hoa thành.
Linh giá cách hơn năm mươi dặm đã có người vào thành thông bẩm, lúc sắp đi ngang qua Kiều môn tất cả đều chuẩn bị lễ bái, bên ngoài Củng Hoa thành trăm bước, văn võ quan viên đều quỳ xuống đất nghênh đón. Anh Minh đứng ở trên đầu tường xem, lúc đầu cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ nhìn thấy bình nguyên vô biên vô tận. Không biết có phải thời tiết thay đổi hay không, khắp nơi đều có mây mù, rất có cảm giác "Mây mù vây thành".
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, linh cữu gặp mưa là phải dựng lô điện ngay tại chỗ, bốn ngày trước đều là thời tiết đẹp, nhưng đúng vào lúc này thời tiết lại bắt đầu thay đổi sao? Trên đường gặp mưa rất không tốt...... Trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, đợi thật lâu sau mới thấy một con ngựa phi vào thành, xem dáng người kia hình như là phụ thân.
Tiết Công gia đi theo linh giá, hắn tới, chứng minh linh giá cũng cách không xa. Lúc này trời càng thêm âm u, quan viên trong thành đều đã ra khỏi thành, Hoàng đế đương nhiên cũng phải đích thân nghênh đốn. Dưới thành đã lễ đầy đủ, Anh Minh thấy a mã nàng cùng một vị nội đại thần khác bắt đầu thay phiên tế tửu, nơi xa trên bình nguyên cuối cùng xuất hiện bóng dáng một đội người, đan triệu đầy trời cùng cờ trắng phần phật phấp phới ở giữa không trung, phía sau là linh cữu to lớn mà đẹp đẽ tinh xảo. Lớp cuối của linh giá do Loan Nghi hộ vệ đưa, những hộ vệ đó người mặc xiêm y màu đỏ bước đều nhịp trong một đám đồ trắng làm toát lên cảm giác xung đột quái dị một cách mãnh liệt.
Tùng Cách ở phía dưới gọi: "Chủ tử, linh giá tới rồi!"
Anh Minh vội nhấc váy chạy xuống thành, thứ tự quỳ nghênh cũng phải chú ý, quan viên văn võ lấy phẩm cấp cao thấp xếp hàng, từ cửa thành hướng vào trong là thị vệ tuỳ giá cùng ngự tiền. Thân phận của Anh Minh khá xấu hổ, nàng cân nhắc nửa ngày, mang theo Tùng Cách chen tới cạnh bọn Tam Khánh, Tam Khánh thấy nàng rất kinh ngạc: "Cô nương quỳ nghênh ở chỗ này?"
Không ở đây thì ở đâu? Anh Minh nói phải: "Ừ, ở đây."
Tam Khánh ngập ngừng một chút, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu chưa định ra vị phân, nhiều nhất cũng mới là tiểu thư nhà trọng thần, quỳ gối ở đây cũng không có gì. Bên ngoài bắn pháo, đùng một tiếng, là tín hiệu nghênh linh. Đằng trước Lỗ bộ thong thả vào thành, một hàng chen đông đúc đi qua trước mặt, lặn lội đường xa trên mặt giày bị đất vàng bám đầy đến nỗi không nhìn ra màu sắc vốn có, mỗi một bước chân đều bụi đất tung bay.
Linh giá Hoàng hậu luôn có độ dài một dặm, sau đó linh cữu vào thành từ Bắc môn. Anh Minh theo mọi người cúi đầu xuống thật sâu, giữ nguyên tư thế này khoảng một chén trà nhỏ mới nghe thấy tư lễ thái giám hô to lễ xong. Tùng Cách tới đỡ nàng, nàng xoay người nhìn lại, phượng quan đã đưa vào Tấn cung, không nhìn thấy rõ nữa, chỉ có quan viên cùng các cung nhân túc trực bên linh đang bận rộn, chuẩn bị đại lễ ba quỳ chín lạy tiếp theo.
Bộp một tiếng, một giọt mưa rơi xuống trên trán Anh Minh, nàng giơ tay lau một cái, may mắn không thôi: "Ông trời phù hộ, lúc này là vừa vặn."
Nhưng Tam Khánh lại lắc đầu: "Ngài quên là phía sau còn có Lão phật gia, Thái Hậu cùng nhóm tiểu chủ trong cung à. Bây giờ mưa bọn họ chỉ có thể dầm mưa vào thành thôi."
Anh Minh nghe xong nhìn ra ngoài thành, cánh đồng hoang vu mênh mông, nào có thấy được bóng dáng nghi giá đâu.
Hoàng đế mang theo chúng thần lui về bên trong thành, hắn muốn đi Tấn cung tưới rượu trước, từ xa đã nhìn thấy người đang duỗi dài cổ ra như hạc nhìn xa xa. Trời mưa, bọn thái giám bung dù đi lại tiếp đón chúng quan viên, nàng không đi tìm dù cũng không né tránh, còn đứng ngơ ngác như vậy nhìn xung quanh ra ngoài thành, nhìn qua giống như kẻ khờ.
Hoàng đế thầm hừ một tiếng, loại người này cũng xứng phong hậu! Hắn tuổi nhỏ đã lên ngôi, chọn lựa hậu cung phi tần phần lớn là suy xét xuất phát từ chính trị, bởi vậy không nói đến chuyện thích hay không thích, Thái hoàng Thái hậu suy xét rồi quyết định là được. Với hắn mà nói, chỉ cần là nữ, sống, trời mưa biết trốn đi là được, kết quả yêu cầu cuối cùng đối với Tề Anh Minh rõ ràng là quá cao rồi, Hoàng đế mặt sưng mày xỉa, cảm thấy nàng thật sự không xứng, quá không xứng.
Lưu Xuân Liễu cầm dù hoàng long đến đây, nói: "Vạn tuế gia, nghi giá Lão phật gia ở mười dặm ngoài thành, trời mưa chắc là sẽ bị trì hoãn, có lẽ là phải tầm hai canh giờ nữa mới tới được."
Hoàng đế gật gật đầu, đi về hướng Tấn cung. Lúc đi qua trước mặt Tam Khánh dừng lại phân phó: "Hai canh giờ nữa Lão phật gia sẽ đến đây, ngươi cho người chờ chuẩn bị tiếp giá đi." Dứt lời khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái, xem nàng bởi vì đánh mất con dấu mà gấp như ruồi bọ không đầu.
Đúng là đáng đời, Hoàng đế hung hăng nghĩ, giờ mới biết sốt ruột, sao lúc lén gặp nam nhân lại không thấy nàng gấp, đúng là cái đồ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Tam Khánh đáp vâng, hiểu rõ đây là Vạn tuế gia cố ý nói cho Anh cô nương nghe để nàng đừng đứng ngốc ở đây để đợi nữa.
Hoàng đế bước đi, nhưng đi được hai bước lại xoay người lại nói với Anh Minh: "Nếu ở trước mặt trẫm thì phải làm theo quy củ của ngự tiền, nếu còn dám chạy loạn thì đừng trách trẫm không khách khí với ngươi." Dứt lời liếc mắt nhìn Tiểu Phú ở phía sau rồi ngẩng đầu đi trước.
Anh Minh choáng váng, Tiểu Phú cũng hiểu được nên lập tức đi lên bung dù cho nàng, nói: "Sao cô nương lại đứng ở trong mưa như này? Thấy mưa to phải nhanh chóng tìm một chỗ trú mưa chứ. Cũng đừng ở chỗ này chờ Lão phật gia, đây là Bắc môn, chuyên đón linh giá, nghi giá của Lão phật gia tiến vào từ Nam môn, ngài nhìn sai phương hướng rồi."
Anh Minh nghe xong thẹn thùng cười cười: "Ôi, ta thật là hồ đồ...... Bây giờ ta đang hoang mang lo sợ, ngươi cũng hiểu rõ khó xử của ta mà."
Tiểu Phú nói thầm sao ta có thể không rõ chứ, ngài không lấy được con dấu về, không biết ăn nói thế nào với Lão phật gia. Tuy là cuối cùng Vạn tuế gia vẫn sẽ trả con dấu lại cho Lão phật gia, nhưng ngài vẫn phải ăn một trận liên lụy, từ đây ở Thái Hoàng Thái Hậu trước mặt không được sủng ái nữa, điều đó là khẳng định.
"Còn hai canh giờ nữa." Tiểu Phú chần chờ nhắc nhở: "Vạn tuế gia bảo ngài không được chạy loạn, ngài tùy hầu không phải lúc nào cũng phải ở dưới mí mắt Vạn tuế gia sao. Hay là nhân lúc này...... Lại đi cầu xin đi?"
Anh Minh như bừng tỉnh khỏi mộng, gật đầu nói đúng: "Ta phải thử lại lần nữa."
Bây giờ Tấn cung đang làm đại lễ, phải chờ một lát nữa, Tiểu Phú đưa các nàng đến dưới hành lang, nàng cùng Tùng Cách thành thành thật thật dựa tường đứng ngẩn ra chờ.
Trong điện khói hương lượn lờ, linh cữu đặt ở chính giữa Tu Di tòa. Hoàng đế cầm ly sứ men xanh tưới rượu, phía sau chúng thần ba quỳ chín lạy thành lễ, trong điện im ắng, ngoại trừ tiếng tay áo đánh vào nhau ra thì một tiếng ho khan cũng không nghe thấy.
Lúc này Hoàng đế muốn bày tỏ tấm lòng, hắn nhìn Tiết Thượng Chương, ấm áp nói: "Hiện giờ phụng an đại điển ở ngay trước mắt, Hoàng hậu cũng đi trăm dặm tới đây rồi, ngươi nên nghĩ thoáng một chút, về sau trẫm còn phải dựa vào ngươi nữa. Tuy Hoàng hậu không còn nữa, nhưng ngươi chung quy là Quốc trượng của trẫm, sau này trong nhà nếu có gì khó xử cứ nói với trẫm, trẫm sẽ để Nội Vụ Phủ giải quyết thay ngươi. Còn phía Phúc tấn...... Mấy ngày nay trẫm cũng không gặp được, ngươi truyền lời thay trẫm, mong Phúc tấn nhìn thoáng một chút. Ngày mai xuống lăng, trẫm sẽ tự mình đỡ quan đi xuống, Hoàng hậu cùng trẫm là phu thê từ thời niên thiếu, trẫm không thấy linh cũ nàng sắp đặt thoả đáng cũng không thể yên tâm."
Lời này vừa nói ra, Tiết Thượng Chương lập tức rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống dập đầu về phía trước: "Thần tạ chủ long ân."
Hoàng đế tự mình đỡ quan cho Hoàng hậu, các đời lịch đại chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, nếu dựa lễ nghi mà nói thì rất không hợp quy củ. Hoàng đế đưa ra quyết định này, trước đó đã thương nghị với Thái hoàng Thái hậu, ý của Thái hoàng Thái hậu là trước mắt là thời kỳ nhạy cảm, cứ trấn an Tiết Thượng Chương đã, rồi mới có thể nghĩ cách điều thủ hạ lục kỳ đi Tát Cam hà. Làm như vậy không đơn thuần chỉ là là cho Tiết gia vinh quang, mà cũng là vì cho văn võ bá quan cả triều thấy Hoàng đế tha thứ. Chỉ là Thái hoàng Thái hậu cũng có chút khổ sở, nói: "Thật sự quá thiệt thòi cho ngươi rồi". Hoàng đế là người co được dãn được, cái gì mà thiệt thòi với không thiệt thòi, chỉ cần có thể dọn dẹp sạch sẽ những chướng ngại đó, tất cả nhượng bộ đều là đáng giá.
Dưới hiên Anh Minh nghe được rõ ràng từng câu từng chữ, trong lòng chỉ là cười nhạo, cũng không biết là có nguyện ý đưa linh cữu xuống hay không. Lúc còn sống thì không đối tốt với nàng ấy, sau khi chết đi mới làm bộ làm tịch, Hoàng đế đúng là tay già đời biết diễn trò.
Trong Tấn cung đã cử hành đại điển Tạm An xong, chư thần cũng lần lượt rời khỏi linh điện, Anh Minh cụp mi rũ mắt đứng đợi, cuối cùng Hoàng đế cũng đi từ bên trong ra, vừa đi vừa bàn bạc các khoản lễ nghi với nội đại thần. Trong mắt Vạn tuế gia nhất định là không có nàng nên vội vàng đi về hướng đông. Anh Minh lặng lẽ huých huých Tùng Cách, hai người bung dù lên, đi theo Hoàng đế đến biệt điện nghị sự.
Tùng Cách hơi sợ hãi "Chủ tử, ta cảm thấy cái đầu này chỉ là tạm thời gửi trên cổ ta mà thôi."
Anh Minh cười nói đừng sợ: "Gắn vẫn chắc lắm. Thái hoàng Thái hậu sắp tới rồi, ta cũng không muốn trở mặt với hắn, nếu bây giờ hắn trả con dấu lại cho ta thì sau chuyện này đều bỏ qua."
Đại thần nghị sự ở ngự tiền một lát sau liền tan hết, tổng quản Càn Thanh cung Lưu Xuân Liễu ra truyền lời. Đó là một thái giám trung niên béo lùn chắc nịch, bởi vì phẩm cấp cao hơn các thái giám ở Dưỡng Tâm điện nên có kiểu kiêu ngạo khoe khoang thân phận. Đương nhiên lúc thấy nàng vẫn rất khách khí, hơi cong eo nói: "Cô nương, Vạn tuế gia mời ngài đi vào."
Chữ "Mời" này không cần phải nói, nhất định là hiệu quả trau chuốt của Lưu Xuân Liễu, Anh Minh khom người cảm tạ xong liền rảo bước