Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 51:


trước sau

 

Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Từ xưa tới nay chiếu thư phong hậu đều do Đại học sĩ phác thảo sau đó mới trình lên Hoàng đế ngự lãm, vì thế không thể tránh khỏi chuyện sẽ có sửa đổi rồi lại tiếp tục lấy từ lệnh của Hoàng thái hậu làm tiền đề rồi mới có thể ban bố. Gần đây vì bận bịu công việc ở Hộ bộ nên đã lâu Hoàng đế chưa viết chiếu thư. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì sách thánh hiền mình đọc bấy lâu nay chỉ là đọc suông, vừa đúng lúc có dịp, chi bằng nhân cơ hội luyện chữ một chút cũng được.
Chiều xuống, tiếng ve kêu râm ran, Hoàng đế nói muốn nghỉ ngơi nên miễn hầu hạ, một mình hắn ngồi trên tháp trong Cần Chính Hôn Hiền [1], mở bản sao chép ra, nâng bút lông sói lên, ngồi trước bàn chăm chú suy nghĩ.
[1] Cần Chính Hôn Hiền: Nơi xử lý chính vụ hằng ngày của Hoàng đế. 
Đại khái phần đầu chiếu thư sẽ tâng bốc người ta một chút bởi dù sao cũng chỉ có Hoàng hậu hiền lương thục đức mới xứng với ngôi vị nàng sắp bước lên. Nhưng với người kém cỏi như nàng thì có từ gì tốt đẹp để hình dung nhỉ, chẳng lẽ lại khen nàng mẫn tuệ đoan lương (thông minh lanh lợi, đoan trang lương thiện)? Cơ mà nàng đoan lương chỗ nào kia chứ? Ở Từ Ninh cung thì trông có vẻ lão thành, thế mà vừa vào Dưỡng Tâm điện đã náo loạn đến mức gà bay chó sủa. Còn khen nàng cầm cung thục thận (luôn duy trì thái độ cẩn thận, hiền thục)? Từ này dùng cho nàng thì quả thật trái với lương tâm, vốn dĩ nàng không hề kính nể hắn chút nào, lúc đầu còn ra vẻ nói chuyện dễ nghe một chút, sau này lúc đại tang thì bắt đầu nói năng lỗ mãng với hắn. Đến bây giờ món nợ này hắn vẫn chưa thanh toán với nàng đâu, nhớ tới lại cảm thấy mình chịu thiệt thòi.
Vì thế chiếu thư phong hậu của nàng thật sự khiến hắn đắn đo rất nhiều. Hoàng đế cân nhắc rất lâu, hạ bút thành văn tán dương nàng nhiều như vậy nhưng đáng tiếc chẳng có từ nào hợp với nàng. Có chăng cũng chỉ có “Chung tường thế tộc, dục tú danh môn” (Thế tộc cát lợi, nuôi dưỡng được một nữ nhi thanh tú nổi danh gia đình) là dùng được. Xem ra vẫn nên giao cho người không quen biết nàng viết mấy lời khen thì hơn, có thế những tưởng tượng của bọn họ về một vị Hoàng hậu mới được tô điểm. Còn tự mình viết, chỉ sợ lơ đãng một chút lại thành ra viết chiếu giáng tội. Dù sao tương lai vẫn phải chung sống với nhau, suốt ngày ồn ào căng thẳng cũng mất thể diện.
Đến mình còn suy nghĩ chu toàn, thế mà cái đồ năng lực kém cỏi kia dường như chưa bao giờ lo nghĩ nhiều, nàng chỉ toàn hét lên theo ý của mình, giả vờ ứng phó, bày ra đủ trò xấu xa trên đời, chưa bao giờ thật lòng với hắn.
Cán bút ngà voi đặt trên môi, Hoàng đế xuất thần một lúc rồi lại cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Đế vương sao có thể nói chuyện chân tâm, ngoài cốt nhục thân thích ra, còn lại chỉ dựa vào quyền thế thông gia mà thôi. Đối với Tề Anh Minh, tình cảm của hắn chuyển biến nhanh đến mức hắn không ứng phó kịp. Trước kia rõ ràng là không ưa nhưng bây giờ càng ngày càng cảm thấy mong chờ nhiều hơn. Cuộc đời đế vương vô vị này có cái người năng lực kém cỏi kia ở bên cạnh cũng không tệ. Chí ít nàng cũng tươi vui hơn đám hậu cung phi tần kia, càng đáng giá để hắn kỳ vọng.
Nhìn ra ngoài thấy trần nhà đã được chăng màn lên rồi. Dưỡng Tâm điện được bọc trong một lớp màn lụa mỏng, khung đỉnh cũng trở nên mơ hồ ấm áp. Sắp đến giờ truyền bữa rồi, nàng ngủ một giấc vài canh giờ mà sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu nhỉ?

Trong lúc Hoàng đế đang cân nhắc, Đức Lộc tiến vào: “Chủ tử gia, bữa tối dùng ở đây hay là đến Đông Noãn các ạ?”
Hoàng đế chậm rãi rời khỏi tháp, tầm mắt lại xuyên qua cửa chính của điện, nhìn ra khoảng sân rộng phía trước. Bỗng nhiên thấy ở cửa Dưỡng Tâm điện có bóng người, trong lòng hắn lập tức kích động, vội vội vàng vàng đi về phía gian phía đông, vừa đi vừa nói: “Dọn đến phía đông đi, chỗ đó rộng rãi.”
Nơi nhỏ hẹp thì không mát mẻ, Đức Lộc cũng hiểu. Hắn đáp dạ một tiếng rồi ra ngoài sai người hầu vào dời mâm cơm sang Đông Noãn các.
Vừa mang hộp cơm vào, từng món ăn lần lượt được bày lên bàn, thức ăn còn chưa được bày hết đã nghe thấy tiếng Tam Khánh nói cát tường: “Tiểu chủ tử đến ạ? Thỉnh an tiểu chủ.”
Hoàng đế mới biết thì ra ban nãy không phải nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Bậc cửa tiền điện thấp thoáng vạt váy điệp luyến hoa, thì ra người đến là Di Tần. Nàng uyển chuyển thỉnh an Hoàng đế đang ngồi: “Nô tỳ thỉnh an Vạn tuế gia.”
Hoàng đế chần chừ, nhấc đũa lên nói miễn lễ: “Nàng đến đây có chuyện gì?”
Giọng của Di Tần điệu đến mức chảy nước: “Thưa chủ tử, phòng bếp nhỏ của nô tỳ mới có một đầu bếp mới, tay nghề nấu ăn rất ngon. Hôm nay nô tỳ lệnh cho hắn làm món đệ nhất Tiên nhân luyến (tên một món ăn cung đình, gà cắt miếng nhỏ hầm sữa bò), đệ nhất cháo bào ngư, vì thế muốn đưa đến đây mời chủ tử nếm thử.”
Hoàng đế không lên tiếng, Đức Lộc liền tiến đến nhận, đặt ở bên tay phải của Hoàng đế. Tiểu chủ tử đưa đồ ăn, dù sao Vạn tuế gia cũng phải nể nang mặt mũi người ta mà thử một lần chứ. Đức Lộc nâng đũa gặp một chút bỏ vào bát ngọc của Vạn tuế gia.
Ánh mắt của Di Tần tha thiết mong chờ, Hoàng đế cũng không có cách nào khác đành ăn đại một miếng, trong lòng nàng ta liền tràn đầy vui vẻ, lên tiếng hỏi hắn: “Có vừa miệng chủ tử không ạ?”
Hoàng đế nói ngon nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Mỗi ngày Ngự thiện phòng trình lên không ít món, sau này miễn đi.”
Di Tần chẳng khác nào bị dội cho một gáo nước lạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ. Hoàng đế cứ thế mặc kệ nàng ta không thể xuống đài, Đức Lộc là một nô tài giỏi giang trung thành, để tránh tình cảnh quá khó xử, hắn vội cười nói: “Hôm nay thời tiết nóng bức, sợ tiểu chủ tử trở về không chịu được nóng nực, để nô tài phái người bưng ô mai thanh mai đến cho ngài, tiểu chủ tử dùng xong rồi hồi cung.”
Di Tần nghe không hiểu ý của hắn, miệng đáp: “Cảm ơn, ta biết rồi”. Sau đó nàng ta lại nhìn xung quanh một lượt: “Nô tỳ đến đây thứ nhất là để dâng món ăn cho chủ tử, thứ hai là để gặp Anh cô nương ạ.”

Hoàng đế nghe thấy nàng ta nhắc đến Anh Minh mới bớt thời giờ nhìn nàng ta một cái: “Các nàng quen biết nhau sao?”
Di Tần cười nhẹ: “Cũng không hẳn là quen biết, lần trước có gặp một lúc ở vườn hoa Từ Ninh cung. Lúc đó nô tỳ tán gẫu với cô nương rất hợp ý, vốn hẹn nhau lần sau rảnh rỗi sẽ nói chuyện tiếp. Sau đó gặp lại ở lễ đưa tang nương nương, cô nương đi theo hộ tống còn nô tỳ theo nghi giá của Lão Phật gia, do vậy cũng đã lâu chưa nói chuyện với nhau. Bây giờ cô nương đến ngự tiền, Vĩnh Thọ cung của nô tỳ cũng gần đây nên tiện đến thăm một lúc. Cô nương được Lão Phật gia và chủ tử yêu mến, vì thế không thể tránh khỏi có chỗ bất tiện. Nô tỳ cũng xấp xỉ tuổi của cô nương, tính tình lại hợp nhau, nếu có thể giúp cô nương lúc khó khăn, giải vây giúp cô nương thì cũng coi như là phân ưu cho chủ tử!”
Trong Tử Cấm thành này nuôi cả trăm ngàn người, ai nấy tâm địa không giống nhau, những chủ nhân của hậu cung này mặc dù khoác lụa xanh hồng, khuôn mặt mơ màng nhưng về độ tinh ý tỉ mỉ thì nói một lần cũng không hết. Trước giờ Di Tần vẫn dẻo mồm, biết làm việc lại cũng biết làm quen lôi kéo người khác. Chuyện Anh cô nương ở Từ Ninh cung ngắt lá sen, trên đường gặp gỡ Di Tần, Vạn tuế gia cũng biết lâu rồi. Bây giờ nàng ta lấy cớ đến thăm Anh cô nương nên không thể không bắt chuyện vài câu với Vạn tuế gia.
Vạn tuế gia rất lạnh nhạt với các chủ tử hậu cung vì thế các tiểu chủ luôn cố gắng kiếm cớ để xuất hiện, nhưng thường ngày ai dám làm thế sẽ được đưa thẳng vào Dưỡng Tâm điện. Vị Di Tần này nếu không phải dựa vào cái cớ đã từng gặp Anh cô nương một lần thì làm sao có gan đến đây một chuyến? Đức Lộc cười cười rồi nhìn ra ngoài, hôm nay Quân Cơ xử không có trình thẻ bài yết kiến, vậy đành chờ Anh cô nương đưa lục đầu bài tới.
Lúc Hoàng đế dùng cơm không muốn có người không liên quan ở đây, như thế mới cảm thấy thoải mái. Vốn muốn đuổi Di Tần về, đang định mở miệng lại thấy ngoài cửa sổ có người cúi đầu, cẩn thận bưng khay bạc đến. Thời tiết oi bức nên cổ áo cung trang cũng chuyển từ loại cổ cao sang cổ thấp, đến bây giờ phần viền chỉ còn rộng một tấc (~10cm). Cổ của nàng nhỏ dài, ánh nắng bên ngoài chiếu lên người nàng khiến dáng vẻ mềm mại thanh tú của nàng càng nhìn càng thấy đẹp.
Trong lòng Hoàng đế cuối cùng cũng yên ổn lại như có một dòng nước trong vắt chảy qua, dù có nóng cũng không cảm thấy nghẹn đến mức luống cuống nữa. Con người đôi lúc thật kỳ lạ, nàng không đến thì lúc nào cũng ngóng trông mà nàng vừa đến thì hắn bắt đầu đề phòng, sợ nàng sẽ chơi xấu. Nếu như có thể nắm lấy cơ hội, hắn cũng muốn phản kích một lần, không thể để nàng chiếm thế thượng phong mãi được.
“Nàng cũng ngồi xuống đi.” Hoàng đế thuận miệng nói.
Di Tần run lên, không dám khẳng định mấy lời trên là Vạn tuế gia nói với mình. Đến tận lúc Tam Khánh mang ghế đẩu đến cho nàng ta, trong lòng nàng ta mới dám thả lỏng. Nàng ta cười một cái, an toạ rồi mới tạ ân, trong lòng cũng thầm nghĩ, ai bảo là Vạn tuế gia khó gần nhỉ? Trước kia vì kính sợ thiên uy nên bản thân nàng ta cũng không dám làm gì. Lần này đi đến đây lá gan cũng to hơn, có lần một rồi nhất định sẽ có lần hai. Nam nhân vốn dĩ tính tình đã lạnh lùng rồi mà mình còn quá đoan trang thì chẳng phải cuối

cùng sẽ lại rơi vào kết cục như tiên Hoàng hậu hay sao?
“Chủ tử.” Di Tần cười: “Hôm qua…”
Nàng ta vừa mở miệng thì ngoài cửa có người vén rèm tiến vào, nâng khay bạc, từng bước tiến đến ngự tiền. Hoàng đế buông đũa bạc, thoải mái dựa ra sau, trong lòng nói nhìn đi, trẫm cho Di Tần ngồi xuống đấy. Từ sau khi hậu cung mở rộng, ngoài đại điển cuối năm ra, hắn chưa bao giờ cho phi tần ngồi xuống trước mặt mình. Ngày hôm nay ban ân điển lớn như thế, không biết trong lòng nàng có xúc động không nhỉ? Liệu có cảm thấy hơi mất mát không?
Vì thế Hoàng đế cẩn thận theo dõi phản ứng của nàng, đến một cái chớp mắt của nàng hắn cũng không bỏ qua. Thế nhưng nàng chỉ toàn cúi đầu khiến hắn cảm thấy thật sốt ruột, trong lòng hơi tức giận, vẻ mặt hắn liền trầm xuống, hai tay cuộn lại.
Anh Minh đợi mãi vẫn không thấy Hoàng đế lật thẻ bài, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hôm nay chủ tử cho lui?” Dứt lời rồi nàng mới nhìn thấy Di Tần, nàng liền vội vàng nhún người thỉnh an, sau đó cười: “Tiểu chủ tử cũng ở đây à? Thỉnh an tiểu chủ tử.”

Di Tần được nàng thi lễ, trong lòng hơi hoảng sợ, nàng ta vội đứng lên khom người: “Cô nương, ta đến đây để thăm ngài.” Có điều lại nghĩ, Vạn tuế gia cho mình ngồi chắc là vì nàng ta đi vào. Ứng cử viên kế hậu sáng giá lại mang khay bạc đưa lục đầu bài, có thể thấy Vạn tuế gia không có ý định cho nàng thể diện. Từ lâu đã nghe nói Vạn tuế gia không ưa nàng, năm lần bảy lượt giáo huấn nàng, vốn dĩ nàng ta còn không tin, muốn tận mắt nhìn thấy. Bây giờ được rồi, đúng là nàng ta đã chứng kiến Vạn tuế gia cố tình dùng mình để chèn ép kế Hoàng hậu. Ý của Vạn tuế gia là đang nói cho Anh Minh biết, từ nay về sau tuy danh phận định rồi nhưng hậu cung phi tần cũng sẽ có một vị trí nhỏ đây mà!
Di Tần cảm thấy mỹ mãn, rất tình nguyện trở thành hòn đá thử vàng của Vạn tuế gia, thậm chí khi Vạn tuế gia tức giận trả lời Anh cô nương: “Ngươi xem trẫm nên lật thẻ bài của ai?” Nàng ta cũng cảm thấy Vạn tuế gia đang cố ý mỉa mai nàng.
Anh Minh thấy trong ánh mắt Di Tần lóe lên một tia khoái trá, nàng liền nói: “Nô tỳ đầu óc ngu dốt, không thể đoán được. Bây giờ Di chủ tử ở đây thì còn gì để đoán nữa, nhất định là Di chủ tử rồi!” Dứt lời nàng luôn tìm kiếm trong chiếc khay đầy ắp lục đầu bài. Sau khi tìm thấy thẻ bài của Di Tần, thẳng thắn lật lên thay Hoàng đế, vui vẻ nói một tiếng đã hoàn thành, sau đó cười một cách thâm ý với Di Tần.
Lúc này tầm mắt của Hoàng đế liền chuyển hướng sang Di Tần, xem ra Kính sự phòng tiền bạc lưu thông trong sáng ngoài tối. Không biết lần này Di Tần cho nàng bao nhiêu? Chắc không phải lại tám đồng, nhưng để nàng bí quá hoá liều thì ít nhất cũng phải hai lượng!
Giỏi lắm, Hoàng đế cười nhạo, nhưng nụ cười này cứ như được kéo lên bằng tơ nhện lạnh lẽo từ khoé môi. Hắn nói: “Lá gan của ngươi bây giờ càng ngày càng lớn rồi đấy nhỉ, triều đình có tham quan bán chức, ngươi lại ở trong hậu cung của trẫm gây ra sóng gió, làm loạn đến mức chướng khí mù mịt. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Vốn dĩ Di Tần đang mừng thầm trong lòng, kết quả là Hoàng đế vừa nói như thế, trái tim nàng ta liền lạnh đi bảy phần, sợ tới mức rùng mình. Nàng ta lo sợ không yên nhìn về phía Anh Minh, không biết rốt cuộc bên trong bán dược gì mà bỗng nhiên tỉnh lại, nàng chỉ lật thẻ bài rồi cười một cái đã kéo mình xuống nước. Vạn tuế gia cho rằng các nàng cùng một giuộc, cuối cùng mình lại tự khiến bản thân trở thành Ninh Phi thứ hai.
 “Vạn tuế gia…” Di Tần sợ hãi ngập ngừng: “Nô tỳ không…”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Dưỡng Tâm điện này của trẫm từ lúc nào đã trở thành nơi phi tần hậu cung tuỳ ý đi lại thế? Nếu ở Vĩnh Thọ cung vẫn cảm thấy không thoải mái thì chuyển đến Bắc Ngũ sở đi.” Dứt lời, hắn liền phẩy tay áo đi đến hậu điện.
Di Tần bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất không đứng dậy nổi. Hoàng đế đi rồi nhưng mãi nàng ta vẫn không thể đứng lên. Vẫn là Anh Minh đi đến dìu nàng, nói: “Tiểu chủ tử, Vạn tuế gia đi rồi, ngài không cần phải quỳ thỉnh an đâu.”
Di Tần run rẩy đứng lên, đôi mắt phượng tràn đầy khiếp sợ và phẫn nộ: “Cô nương, tại sao ngài lại muốn hại ta?”
Anh Minh tỏ ra vô tội: “Sao nô tỳ lại hại ngài được, ngài đặc biệt đến Dưỡng Tâm điện thăm nô tỳ, nô tỳ đã dùng hết khả năng để đưa thẻ bài của ngài đến trước mặt chủ tử mà. Chỉ là không ngờ chủ tử lại tức giận đến vậy…” Nàng chớp chớp mắt tiếc nuối: “Theo lý thuyết thì không phải là như thế. Ngài nghĩ lại một chút xem, có phải lúc đầu ngài nói cái gì không nên nói nên mới khiến chủ tử bực mình không?”
Tam Khánh đứng bên cạnh không nhịn được cười trộm, trong lòng nghĩ vị này luôn thích làm thân với chủ tử, lần này rõ là bị từ chối đau đớn. Ban nãy ở trước mặt Vạn tuế gia thì nói mấy lời khách sáo nhưng trong lòng lại ám chỉ mình và Anh cô nương có giao tình, nhưng đâu biết bây giờ thấy Anh cô nương tiến cử ai Hoàng đế liền nghi ngờ người đó. Nàng ta đúng là thông minh quá nên bị thông minh hại, còn trách ai được nữa?
Cuối cùng Di Tần thua trận, bại mà không dám lên tiếng. Một bên là Hoàng đế, một bên là Hoàng hậu tương lai, ai cũng không thể đắc tội, nàng ta chỉ còn cách tự nhận lấy xui xẻo.
Di Tần đi rồi, Anh Minh bưng khay bạc mặt ủ mày chau: “Am đạt, thế này phải làm sao bây giờ, Vạn tuế gia không lật thẻ bài, tội của ta lớn lắm đấy.”

Tam Khánh cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào: “Vạn tuế gia làm gì cũng đều có chủ ý, đã không lật thì tức là cho lui rồi. Ngài cùng đừng quá lo lắng, dù sao chủ tử cũng bận rộn chính vụ. Bình thường Thuỵ Sinh dâng thẻ bài cũng như thế, cứ mười ngày thì có đến tám ngày kêu lui. Ngài khởi đầu như thế này cũng là thuận lợi rồi, lâm hạnh hay không là chuyện sau này, nhưng chẳng phải thẻ bài cũng đã được lật rồi đó sao?”
Anh Minh đã làm nghề nào thì rất có tinh thần yêu nghề đó. Nàng đưa thẻ bài ba lần nhưng chưa lần nào thành công, thực sự điều này khiến cho nàng có cảm giác thất bại.
Cúi đầu ủ rũ mang khay bạc ra cửa giao cho Thuỵ Sinh, Thuỵ Sinh nhìn cái khay một chút, thấy thẻ của Di Tần bị lật lên, nhẹ nhàng nói: “Nô tài sẽ phân phó người đến Vĩnh Thọ cung.”
Anh Minh nói không phải: “Thẻ bài này là do ta lật, Vạn tuế gia không vui, nói lui rồi.”
Thụy Sinh cảm thấy hơi khó hiểu nhưng đáy lòng vẫn khâm phục, người này đúng là phải làm Hoàng hậu rồi, đến lục đầu bài mà cũng dám lật thay chủ tử. Có tiếp nhận hay không đều không quan trọng, có thể có vinh quang đặc biệt này, đừng nói toàn bộ hậu cung, có lật tung cả nước cũng chỉ có một người này thôi, không có người thứ hai đâu.
Đương nhiên chọc giận Vạn tuế gia thì sao có thể thoát thân dễ dàng được! Đức Lộc đứng dưới hiên vẫy tay: “Cô nương đừng tán gẫu nữa, mau tới đây.”
Anh Minh vội vàng chạy đến, liếc mắt một cái, đè nặng giọng hỏi: “Chủ tử vẫn còn tức giận sao?”
Đức Lộc cảm thấy muốn gỡ chuông cần tìm người buộc chuông, hắn rũ mày: “Chủ tử đang ở trong hậu điện, người ở ngự tiền đều không dám vào. Hay ngài đến nhìn một cái đi, dù sao đám lửa này cũng là do ngài châm ngòi mà.” Nói xong hắn xoay người nhận lấy cái khay đỏ dí vào tay nàng rồi nói: “Bên trong tách trà có nắp là nước đường chưng hoa hồng, ngài dâng lên cho chủ tử đi. Bữa tối vừa bắt đầu Di Tần đã đến quấy nhiễu hứng thú dùng cơm của chủ tử, vừa mới ăn chưa được mấy miếng. Ngài khuyên Vạn tuế gia một chút nhé, nếu chủ tử muốn ăn cái khác nữa thì ngài cứ ra ngoài thông báo một tiếng, ta đây sẽ phái người đi làm ngay.”
Anh Minh không từ chối được đành phải nhận việc tiến vào hậu điện.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, không hề có tiếng Hoàng đế đập bàn quăng ghế. Dù sao hắn cũng là người có tu dưỡng, ngoại trừ lần trước nàng nhắc đến tộc Hồi, sau đó mặc dù hắn có tức giận nhưng vẫn là tức giận kiểu quân tử, vô cùng nín nhịn. Đúng là bây giờ đang làm chuyện trái với lương tâm nên Anh Minh do dự một lúc lâu mới bước vào cửa, nhẹ nhàng lên tiếng Vạn tuế gia: “Nô tỳ vào nhé!”
Hoàng đế ngồi trên giường, hai tay chống đầu gối, đôi mắt ưng nhìn nàng chằm chằm.
Anh Minh thấy dáng vẻ đó liền sợ hết hồn, tiến không được mà lùi cũng không xong. Cuối cùng nàng cười một cái, tiến đến trình khay đỏ: “Chủ tử, nô tỳ dâng ngài ly nước đường hạ hoả ạ.”
Thế nhưng Hoàng đế lại cười lạnh lùng với nàng: “Hạ hoả? Cái này có thể giúp hạ hoả à? Muốn hạ hoả chỉ có một cách thôi, ngươi đoán thử xem?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện