Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Vừa dứt lời, không chỉ có mỗi Anh Minh đứng đó sững sờ mà chính Hoàng đế cũng bị lời nói của mình làm hết hồn.
Chẳng lẽ là do lâu rồi hắn chưa lật thẻ bài sao? Hoàng đế tự cảm thấy gần đây mình hay lo lắng thấp thỏm, cứ nhìn thấy nàng là trong đầu lại hiện ra ý niệm muốn làm thịt nàng. Đương nhiên ý niệm này thật là nguy hiểm, chính hắn cũng biết không thể làm thế được, thế nhưng dưới cơn thịnh nộ dễ phạm sai lầm, đặc biệt là khi đối mặt với nàng. Đến hắn còn không biết rốt cuộc mình có những tật xấu gì vậy mà một nha đầu không hiểu chuyện như nàng lại có thể kích thích sự nhiệt tình của hắn. Nhưng dù sao duyên số vẫn luôn kỳ lạ như thế đó. Một khắc trước còn vô cùng ghét người ta vậy mà đùng một cái người ta lại trở thành người trong mộng, đêm đêm đều mơ tưởng muốn chiếm người ta làm của riêng.
Hình như nàng hơi sợ một chút. Hoàng đế ngại thể diện nên vẫn cố tỏ ra bình thường chứ thật ra hắn còn hoảng hơn nàng. Hắn rất sợ nàng sẽ hiểu lời nói ẩn dụ của hắn nhưng trong tâm hắn cũng không kìm được mà rục rịch, hy vọng nàng cũng có thể phát hiện ra. Hắn không thể đoán được tiếp theo nàng sẽ đáp lại như thế nào nhưng cảm giác không biết này lại đem lại cho hắn lực hấp dẫn lớn vô cùng.
Trên tay Anh Minh vẫn cầm chiếc khay đỏ, nàng nghiêng đầu bối rối.
Trước khi nàng tiến cung, nam nhân trong nhà đều là những người thân thiết, chẳng ai ở trước mặt nàng nói những lời thô tục gì. Nhưng trong cung thì không giống như thế. Ở đây, tuy rằng các đại thái giám ai nấy đều tuân thủ quy củ nhưng các tiểu thái giám thì không như vậy, bọn họ miệng lưỡi sắc bén, lúc cười đùa không hề lựa lời, càng không có “thứ kia”, bọn họ càng thích trêu chọc. Cho nên Hoàng đế vừa nói là hạ hoả, nàng chẳng cần suy nghĩ cũng biết tuyệt nhiên chẳng phải là lời hay ho gì.
Tên quỷ kiến sầu này cũng thật là nóng nảy, bây giờ lại càng kén chọn à? Anh Minh cười cười, sao có thể chứ, chẳng qua ỷ mình là nam nhân nên cố tình khiến nàng lúng túng thôi.
Nàng bước nhanh đến, đặt tách trà có nắp lên chiếc bàn vuông khảm xà cừ hình hoa sen ở phía đông tường rồi mở ra: “Nước đường chưng hoa hồng này rất ngon đấy ạ, cánh hoa chưng cùng nước đều nở ra, nô tì còn nhìn thấy rõ cả mạch nữa đấy.”
Hoàng đế đoán nàng đang chuyển sự chú ý sang nước đường liền lạnh giọng nói: “Ngươi không được ăn.”
Anh Minh không khỏi lẩm bẩm, người này cứ nổi tính nhỏ nhen lên là một chút phong độ cũng chẳng còn. Nàng lại đậy nắp lại, rũ mắt nói: “Nô tì đã ăn tối rồi, ngài không nói thì nô tì cũng không chiếm thức ăn của ngài đâu.”
Ai mà biết được, mỗi chuyện nàng làm đều có mục đích cả. Trước kia mới tiến cung chưa được bao lâu hắn đã lầm tưởng nàng là một cô nương đơn thuần, ai ngờ càng lâu nàng càng lộ ra bản chất hẹp hòi, tính toán. Hắn vẫn luôn cho mình là người có mắt nhìn người, không ngờ lần này lại nhìn lầm. Nàng chính là một con sói đội lốt cừu chui vào hậu viện của hắn. Từ nay về sau tác oai tác quái thế nào còn chưa biết được. Hắn vừa lo lắng vừa không có ý định cắt cục nhọt này đi bởi vì cắt đi rồi thì chẳng còn gì để chơi nữa. Gần đây Hoàng đế rất thích cái chữ “chơi” này, cho dù có lúc bị nàng tính kế nhưng cũng không thể khiến hắn chặt đứt quyết tâm tiếp tục tìm niềm vui được.
“Ý của chủ tử là muốn lâm hạnh nô tì?” Hoàng đế gần như đã quên chuyện vừa nãy, thế mà bỗng nhiên nàng nói một câu như vậy mà không hề tỏ ra e lệ chút nào, lại còn thản nhiên nhìn hắn.
Hoàng đế bị câu hỏi từ trên trời rơi xuống của nàng đập đến mức suýt hôn mê, ngơ ngẩn mất một lúc, nhất thời không theo kịp suy nghĩ của nàng.
Anh Minh cho rằng đây là chuyện rất lớn vì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, dù tương lai nàng có thuận lợi leo lên vị trí đó được hay không, nàng đã vào đây rồi, dù gì cũng phải nạp vào hậu cung. Nạp vào hậu cung đơn giản chính là lật thẻ và làm chuyện đó, Hoàng đế cảm thấy nàng không thú vị là tốt nhất, ai lo chuyện người nấy yên ổn vô sự. Nhưng nếu Hoàng đế muốn làm thì nàng cũng không có gì để phản đối, trên đời này thiếu gì phu thê đồng sàng dị mộng, thêm một đôi bọn họ cũng đâu đáng là bao.
Nhưng chuyện này phải có tiền đề, nàng thu hai tay vào, vẻ mặt trang nghiêm: “Nô tì là người của chủ tử, chủ tử muốn lâm hạnh nô tì chính là phúc phần của nô tì. Nhưng dù gì nô tì cũng là người xuất thân từ gia đình thi lễ, không thể vô duyên vô cớ để chủ tử lâm hạnh được. Ngài phải có lời giải thích. Chủ tử là vua một nước, chuyện này không thể hồ đồ được. Nô tì có cốt khí của nô tì, chủ tử cũng có thể diện của chủ tử.”
Nàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đĩnh đạc mà nói, điều này khiến chút tâm tư nhỏ của Hoàng đế cảm thấy vô cùng lúng túng.
Nàng nói không sai, tuy nàng vì chuyện của Tiết gia nên mới bị đưa vào cung nhưng dù sao nàng cũng là khuê nữ của trọng thần, sao có thể gọi nàng thị tẩm khi nàng vẫn không danh không phận được. Đối với chuyện này, trước kia Hoàng đế chưa bao giờ phải phí óc suy nghĩ, hơn nữa những phi tần hậu cung kia còn chủ động hơn hắn nhiều, cơ hội hiếm có, ai mà không vội vàng đến hầu hạ hắn cơ chứ? Nhưng nàng thì không giống như vậy, chiếu thư phong hậu chưa hạ, nàng sẽ không coi mình là người trong hậu cung. Nếu bây giờ làm chuyện đó thì khác nào cưỡng ép dân nữ trên phố?
Hoàng đế quay mặt đi: “Trẫm đã từng nói đầu óc ngươi toàn những chuyện xấu xa, trẫm xấu hổ đến sợ thay ngươi đấy. Chẳng lẽ chỉ có lâm hạnh mới có thể hạ hoả được hay sao? Ăn uống cũng là một biện pháp, thế mà ngươi lại muốn đem mình làm thuốc. Lần trước Thái hoàng thái hậu nói ngươi có ý với trẫm, mong ngóng chạy đến phòng ngủ của trẫm, ngươi định làm gì?”
Anh Minh bị hắn trả đũa, nhất thời chỉ biết tròn mắt nhìn hắn.
Chuyện này đúng là không muốn nhớ lại chút nào. Cứ tưởng chẳng ai nói đến nữa rồi, không ngờ hắn vẫn còn nhắc lại chuyện cũ khiến nàng cảm thấy thật mất mặt. Nàng đỏ mặt xấu hổ: “Nô tì chỉ đến đưa cho ngài nước đường thôi, không phải muốn mượn cơ hội làm gì với ngài. Lần trước Thái hoàng thái hậu nói với ngài chuyện đó…”
“Đừng nói nữa.” Hoàng đế ngang ngược chặn họng nàng: “Trẫm không muốn nghe ngươi giải thích.”
Cốt lõi chuyện này chẳng qua vì hắn không muốn nghe nàng phủ nhận thôi. Ngày đó dưới hiên Đầu Sở điện hắn đã nghe đủ rồi, cả đời này hắn không muốn nghe lại lần thứ hai. Giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Cả đời hắn sáng suốt, sóng to gió lớn gì cũng đều kinh qua thế mà chỉ vì một tin vịt mà suýt chút nữa mất hết tôn nghiêm đế vương.
Cũng may không bị quấy nhiễu, nghĩ lại cảm thấy thật may mắn, lúc ấy nàng không biết hắn đi qua Đầu Sở, cũng không biết chính tai hắn đã nghe thấy nàng nói chuyện. Bây giờ chuyện lật thẻ bài không cần đề cập nữa, chờ tình hình lắng xuống một chút, hắn nghĩ có thể bắt lấy nhược điểm này, có lẽ có thể chuyển bại thành thắng.
Đối với Anh Minh mà nói, khi mình đang thẳng thắn nhưng không được giải thích so với ăn phải ruồi còn khó chịu hơn. Hiểu lầm này nếu đã không nói thì thôi, nhưng một khi đã nói ra rồi thì tự biến mình thành cái gì chứ! Nhưng cũng phải bó tay thôi, hắn đã không cho nàng lên tiếng thì nàng cũng không thể kháng chỉ được, vì thế nàng đành nghẹn khuất nhìn hắn một cái, thành thật ngậm miệng lại.
Hoàng đế thấy nàng thức thời liền cảm thấy rất hài lòng. Nhân cơ hội này hắn phải nhắc lại cho nàng quan điểm của hắn mới được: “Nguyên nhân hết lần này đến lần khác ngươi phá hỏng nhã hứng lật thẻ bài của trẫm là do chuyện này đúng không? Lúc đầu trẫm cất nhắc Quý phi khiến ngươi ghen, sau đó trẫm lại muốn ngự hạnh hậu cung, ngươi cũng không thoải mái. Trẫm biết nữ nhân tam tòng tứ đức, sau này ngươi sẽ chỉ hướng về trẫm. Nhưng lòng ngươi cũng có lúc phải chịu trống trải, trẫm là đế vương, giang sơn xã tắc trẫm gánh vác, có những lúc trẫm cũng là bất đắc dĩ.”
Anh Minh xụ mặt nghe hắn bẻ cong mọi chuyện, trong lòng cảm thấy thật nhạt nhẽo.
“Chủ tử khó xử sao nô tì có thể không biết. Ban ngày trăm công nghìn việc, buổi tối còn phải bù đắp thiếu hụt cho các tiểu chủ tử, nếu nói đến vất vả, cả thiên hạ này ai có thể thắng được ngài. Thật ra nô tì cũng rất hiểu.” Nàng vô cùng chân thành: “Nô tì mong tinh thần chủ tử lúc nào cũng như long như hổ, mỗi lần ngài lật thẻ bài, nô tì đều vui mừng thay các tiểu chủ tử. Thứ nhất chuyện của Ninh chủ tử đúng là nô tì sai, nhưng về sau cũng là do ngài tự kêu lui, không thể trách nô tì được. Còn hôm nay không phải chủ tử bảo Di Tần ngồi xuống hay sao, nô tì theo thói quen nhìn vào ánh mắt liền đoán tám phần là ngài muốn giữ Di chủ tử lại hầu hạ rồi… Ngài xem, lúc nào nô tì cũng thật lòng mong chủ tử ban ân mưa móc, không dám sinh chút tâm tư nào. Nếu thỉnh thoảng có hỏng việc thì chủ yếu cũng là do ngài, nô tì không dám gánh tội danh này.”
Bộ mặt tiểu nhân là đây chứ đâu! Còn nói là nhìn ánh mắt mà làm việc, rốt cuộc hai mắt của nàng bao nhiêu tuổi rồi? Đúng là bị quáng gà mà!
Hoàng đế liên tục cười lạnh: “Thế mà ngươi cũng nói được. Vậy ra bây giờ là do trẫm không phải? Trẫm hỏi ngươi, lần đầu ngươi thu Ninh Phi tám đồng bạc, thế còn lần này ngươi lấy bao nhiêu?”
Anh Minh nói không có: “Lần này một cắc nô tì cũng không lấy, ngài có thể truyền Thuỵ Sinh và nha đầu cạnh ta đến đây hỏi. Từ hôm qua đến hôm nay, nếu nô tì không ở Dưỡng Tâm điện thì chính là ở