Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Ngự môn thính chính [1] là đại triều hội nhưng không phải ngày nào cũng có, bình thường phần lớn sẽ “Khiếu khởi” [2] ở Càn Thanh cung và Dưỡng Tâm điện. Khởi ở đây tức là một người hoặc một nhóm người, các vương công quân cơ và đại quan tổng đốc được truyền triệu vào noãn các dâng tấu cho Hoàng đế. Thông thường Khiếu khởi đều bắt đầu sau giờ Thìn (7h-9h sáng), bởi vậy không cần long trọng như Ngự môn thính chính. Tuy rằng vẫn thức dậy vào canh năm (3h-5h sáng), nhưng có thể tiết kiệm thời gian mặc triều phục ít nhất một chén trà (10 phút) để dùng ở hậu điện.
[1] Ngự môn thính chính: Buổi vào triều của các quan thời xưa dâng tấu và bàn bạc chính vụ cho Hoàng thượng, vì bắt đầu vào lúc sáng sớm nên còn được gọi là tảo triều. Vào thời nhà Thanh được tổ chức ở Càn Thanh môn.
[2] Thời nhà Thanh gọi tảo triều là “Khiếu khởi”.
Tam Khánh đến hầu hạ Hoàng đế mặc quần áo, giáp sa bào màu lam, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu đỏ thẫm thêu kim long, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng càng làm nổi bật ngũ quan như ngọc của Hoàng đế. Hoàng đế nâng tay lên, vân vê chiếc nhẫn hổ cốt trên ngón cái: “Hôm nay mấy khởi?”
Tam Khánh nói: “Thưa chủ tử, chỗ đệ thẻ bài tấu sự tổng cộng có năm khởi.”
Sau đó dưới mái hiên liền vang lên tiếng vỗ tay, tiếng vỗ nhẹ như tiếng hồ lô bị nhét một nhánh roi nhỏ, dường như bí hơn ngày thường. Sau đó ô cửa sổ phía nam sáng dần lên, Hoàng đế nhìn ra ngoài, buổi sáng mùa này không thể sáng nhanh như mùa hè, thường canh năm trong tam phục [3] trời đã sáng choang, bây giờ cũng cùng canh giờ đó nhưng chân trời mới chớm xanh màu vỏ cua.
[3] Tam phục: Ba tuần của tháng mùa hạ nóng nhất trong năm.
Đức Lộc đứng thẳng cạnh đồng hồ nước, thái giám ngự tiền ngủ muộn hơn chó dậy sớm hơn gà nhưng ngày nào cũng thấy tinh thần hắn sảng khoái, chưa bao giờ thấy hắn tỏ ra mệt mỏi. Hắn nhuần nhuyễn chỉ tay phân công mọi người làm việc, bây giờ là đang sắp xếp việc sinh hoạt ngày thường của Vạn tuế gia còn lát nữa sai bảo việc bên Đông Noãn các. Miệng thì đang bận nhưng vẫn muốn để ý tình hình ở Thể Thuận đường, hắn nghiêng người nhìn về phía đông, cố rướn dài cổ, thân mình đứng ở rìa bậc thang nghiêng ngả suýt nữa ngã chổng vó.
Hoàng đế không thể nhìn thấy đông nhĩ phòng vì bị cách một bức tường, vì thế hắn liền nhìn chằm chằm Đức Lộc. Nhìn mãi mà vẫn không thấy người bưng khay rửa mặt vào Thể Thuận đường, có lẽ đồ năng lực kém cỏi kia vẫn chưa thức dậy.
Đức Lộc thu mình, quay đầu liếc hậu điện một cái, xuyên qua cửa sổ thấy gương mặt của Hoàng đế, hắn vội vòng qua gian chính tiến vào trả lời, the thé nói: “Chủ tử gia, chắc cô nương vẫn đang ngủ rồi, có lẽ hôm qua hầu hạ muộn nên bây giờ không dậy được.”
Mấy lời này vừa hàm hồ lại mơ hồ có mùi ái muội. Bình thường Hoàng đế không thích nghe mấy lời ba phải nhưng hôm nay hắn lại phá lệ hưởng thụ ý tứ không rõ ràng này, nhàn nhạt nói: “Trẻ nhỏ thích ngủ, kệ nàng đi.”
Đức Lộc và Tam Khánh âm thầm trao đổi ánh mắt, phát hiện ra lần này Vạn tuế gia quá rộng lượng với cô nương. Anh cô nương chỉ nhỏ hơn hắn có năm tuổi thế mà hắn so sánh nàng với trẻ con, thông thường tình cảm chính là phát triển từ cảm giác muốn bảo vệ đến mù quáng những người nhỏ yếu hơn mà ra. Mặc dù không biết bao nhiêu lần Vạn tuế gia bị Anh cô nương lừa gạt nhưng hắn vẫn một lòng trung thành cho rằng nàng còn nhỏ, có tư cách ngủ ở Dưỡng Tâm điện cho đến lúc mặt trời lên ba cây sào.
Đức Lộc cười, đáp dạ một tiếng rồi nói: “Hôm qua Oản Đậu và Hải Đường hầu hạ rất tốt, nô tài ở bên ngoài thấy các nàng cười nói vui vẻ, có vẻ Anh cô nương cũng rất thích các nàng. Vậy phái hai người này ở Thể Thuận đường nhé, người từ ngự tiền không lo hai lòng, sau này họ đi theo cô nương, chủ nhân cũng yên tâm.”
Hoàng đế gật đầu: “Ngươi thấy ổn là được.” Hắn vừa nói vừa sửa lại thắt lưng, chợt nhớ ra đêm qua nàng đòi lương tháng, hắn liền phân phó Đức Lộc: “Hôm qua nàng than nghèo, nói muốn nhìn xem bạc của Nội vụ phủ trông như thế nào. Cũng đúng, tiến cung đã vài tháng nhưng vẫn chưa phát cho nàng bạc tiêu hằng tháng, đây đúng là sơ suất. Nhỡ đâu người ta lại mở miệng kêu gào Tử Cấm thành thiếu nàng mấy lượng bạc thì lại thành chuyện cho người khác chê cười.”
Đức Lộc ‘a’ một tiếng: “Vâng, vâng, là sơ sót của nô tài, nô tài cứ tưởng tiền lương hằng tháng của cô nương lấy bên Từ Ninh cung…” Nói rồi hắn cúi người lau mặt cười xoà: “Nô tài hồ đồ, lát nữa nô tài sẽ đến Nội Vụ phủ. Theo chủ tử gia, đưa bao nhiêu thì thích hợp ạ? Nô tài là Giám phó hầu hạ trong cung điện, mỗi tháng lĩnh sáu lượng bạc, gạo lĩnh sáu hộc, công phí là một lượng hai tiền. Nếu chiếu theo phân lệ của Hoàng hậu thì mỗi năm được một ngàn lượng, còn gấm vóc nữ trang, thực phẩm, sáp than các loại… Xin chủ tử bảo cho biết.”
Hoàng đế thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nàng tiến cung vào tháng hai, đến bây giờ cũng gần năm tháng rồi. Trẫm cũng lười tính, cứ đưa nàng một ngàn lượng để đỡ ồn ào là được.”
Đức Lộc ngẩn ra, biết đây là tính theo phân lệ của Hoàng hậu. Nhìn đi, còn ai dám nói Vạn tuế gia khắc nghiệt không tốt nữa? Hoàng hậu còn chưa được sắc phong mà tiền tiêu hằng tháng đã được tính đủ rồi kia kìa.
“Chủ tử gia, ngài có muốn nhân tiện thưởng cho cô nương đồ vật nho nhỏ gì đấy không ạ?” Đức Lộc cười nói: “Nữ nhân thích nhất là trang sức tinh xảo lấp lánh, bạc tuy tốt nhưng lại cứng nhắc, hay là cứ tặng thêm một chút trang sức coi như tâm ý của chủ tử gia ạ?”
Tặng trang sức? Không phải chia theo phân lệ mà là trịnh trọng tặng sao? Trong lòng Hoàng đế thả lỏng, hắn cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, nhưng hắn lại nghĩ thêm chút nữa, nhỡ đâu bị nàng phát hiện ra điều gì chẳng phải mất hết mặt mũi à?
“Khỏi cần.” Hoàng đế cứng ngắc nói: “Một ngàn lượng bạc là đã vượt quá phân lệ rồi, còn đưa trang sức cái gì!”
Đức Lộc nghẹn họng, Tam Khánh cũng chớp chớp đôi mắt ti hí, bọn họ đều cảm thấy Vạn tuế gia dỗ cô nương có chút giống thủ đoạn quản lý triều chính, kiểu này cô nương sắp đầu hoài tống bão [4] rồi.
[4] Đầu hoài tống bão: đến với người khác vì mục đích riêng.
Nhưng chủ tử chính là chủ tử, chủ tử chỉ có thể để ý đến lời ngươi nói chứ ngươi không thể mạnh mẽ yêu cầu hắn làm theo suy nghĩ của ngươi được. Đức Lộc nói ‘dạ’: “Nô tài lĩnh mệnh, lát nữa sẽ mang lương tháng bù cho cô nương ạ.”
Sau đó hắn lại bận bịu với công việc ở tiền điện, chuyện này không thể trì hoãn được, phải sai Tiểu Phú đi. Tiểu Phú chạy đến Nội vụ phủ một chuyến, truyền lệnh của chủ tử đưa cho Tề nhị cô nương một ngàn lượng bạc. Tất cả khoản tiền lớn ra vào Nội vụ phủ đều phải qua tay tổng quản Phú Vinh, hắn chậm rì rì đi ra từ Trị phòng, thấy Tiểu Phú liền cười: “Một lần lấy hẳn một ngàn lượng để làm gì thế?”
Tiểu Phú biết hắn vì khuê nữ mà chịu phạt nên định làm khó dễ một chút, vì thế liền xuyên hai tay vào ống tay áo rồi nói: “Một ngàn lượng để làm gì ngài còn không biết sao.”
Phú Vinh vuốt ria mép: “Đây là thánh chỉ hay là ý chỉ? Bây giờ vẫn chưa tấn phong mà, ta phải đi hỏi cho rõ, hỏi rõ rồi mới làm việc được.”
Trong lòng Tiểu Phú nghĩ chẳng trách khuê nữ hồ đồ, thì ra là có một ông bố vô lại! Nhưng Tiểu Phú cũng không muốn đắc tội hắn, cười nói: “Thánh chỉ hay ý chỉ gì cũng được, không phải đều phải tuân theo à. Nô tài còn có việc, đến đây chỉ để truyền lời thay Đức quản sự thôi. Ngài mang bạc đến Dưỡng Tâm điện nhé, bây giờ cô nương đang ở Thể Thuận đường, nói thế ngài đã hiểu chưa?”
Lúc này Phú Vinh không có lời nào để nói, hắn xoay người vung tay bảo người mở hòm bạc. Tiểu Phú là tâm phúc ngự tiền, nói chuyện với hắn một chút có thể hỏi ra vài chuyện: “Chuyện của Ninh chủ tử ngươi cũng biết rồi đấy, để khuê nữ của Nạp Tân nắm được. Chuyện cũng qua mấy ngày rồi, Vạn tuế gia có ý đặc xá không? Nếu vẫn là ba tháng thì cũng dài quá!”
Tiểu Phú cười cong hai mắt nói: “Chỉ ba tháng thôi mà, tiểu chủ nhân còn cả đời để hầu hạ trước mặt chủ tử đó, sợ cái gì! Được đặc xá có khi lại không hay, hôm nay phát lương tháng mà ngài vẫn không nhìn ra ý tứ bên trong à? Dù sao không sai được, hà tất…” Hắn vừa nói vừa hướng mắt về phía Khôn Ninh cung: “Cứ lao ra đầu mũi giáo, chung để bên kia nhớ kỹ một chữ “Ninh” cũng không tốt lắm đâu.”
Phú Vinh ừ một tiếng, chậm rãi gật đầu. Sau lưng ba tiểu thái giám bưng ra ba khay đỏ son đến, bên trên xếp các nén bạc trắng nõn chỉnh tề. Hắn cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa rồi mới phủ vải đỏ lên.
“Bạc nặng lắm, để ta phái người mang đến.” Phú Vinh nói: “Tề nhị cô nương ở bên kia ngài xem có cơ hội tốt nào thì giúp chủ nhân chúng ta nói tốt vài câu nhé. Ân tình này ta sẽ giữ trong lòng, không thiếu am đạt đâu.”
Nội vụ phủ chỉ cần búng tay một cái là có thể sai người ta làm việc đến chết. Tiểu Phú nhận lời qua loa rồi chắp tay, mang theo người đi về Dưỡng Tâm điện.
Dưỡng Tâm điện là quân cơ trọng địa, thái giám Nội vụ phủ không được phép vào, đến cửa nhất định phải đưa đồ cho người của ngự tiền cầm, đương nhiên vì thế cũng chặn ý muốn nhìn một chút của Phú Vinh. Tiểu Phú vỗ vỗ tay, mấy tiểu thái giám liền chạy ra cửa, hắn sai bọn họ cầm khay đỏ, còn mình đi trước dẫn đường, thong dong đi từ mái hiên phía đông đến Thể Thuận đường.
Giờ này mặt trời đã lên cao một