Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Phía tây Thọ Khang cung có một gốc cây hải đường lưu lại từ tiền triều, đến nay đã hơn hai trăm năm. Tháng tư, tháng năm hoa nở rợp một góc, mấy ngày nay hoa rụng, cánh hoa rơi xuống để lộ quả nhỏ như hạt vừng, chỉ cần một cơn gió thổi qua, những quả non không chắc sẽ rơi đầy cả góc sân.
Quý Thái phi đứng dưới gốc cây ngắm nhìn cây cổ thụ đã hai trăm năm cao gần cả trượng. Trên ngọn cây cành lá um tùm có thể che cả một mảnh sân tịch mịch.
Thái giám quản sự ở cửa cung đi đến hành lễ, đánh tay áo rồi nói: “Quý chủ tử đến ạ. Thỉnh an Quý chủ tử.”
Xuân Quý phi từ cửa tiến vào, thấy Quý Thái phi liền mỉm cười, tiến đến giơ khăn tay lên nhún chân thỉnh an: “Hôm nay cô bá thật có hứng thú, bên ngoài náo nhiệt như vậy mà sao ngài vẫn đứng đây?”
Quý Thái phi cười cười: “Ta đến xem năm nay hải đường thu hoạch thế nào, mùa đông năm ngoái bảo vệ rất tốt, lại còn ra sức bón phân, không thể uổng phí tâm tư này được.” Quý Thái phi cùng bà đi vào điện, vừa đi vừa hỏi: “Vừa thỉnh an bên Thọ An cung xong à?”
Xuân Quý phi nói ‘vâng’: “Có lẽ Thái hậu cũng muốn học Lão phật gia, bây giờ mỗi tháng mùng một và mười lăm mới cho chúng ta sớm tối thưa hầu, cứ thế này chẳng phải mấy năm nữa sẽ miễn luôn sao.”
Quý Thái phi chẳng biểu hiện gì mấy: “Lão phật gia là Phật gia thật, từ khi Hoàng thượng tự mình chấp chính bà ấy đã lên kế hoạch hưởng thanh tịnh rồi. Thái hậu vốn là chất nữ bên nhà mẹ đẻ của Lão phật gia, cũng giống như chúng ta thôi, quy củ của Lão phật gia thế nào thì bà ta học theo vậy, không thể sai được.” Nói rồi bà phất tay cho nàng ngồi xuống, cung nữ kính trà, bà lại tiếp tục hỏi thăm Quý phi: “Dạo này ngươi và Hoàng thượng thế nào?”
Quý phi rũ mắt, nhấc nắp chén trà lên rồi thổi, nàng chỉ nói: “Lần trước Vạn tuế gia gọi đến Thừa Càn cung một lúc, thưởng cho không ít đồ vật, nhưng sau đó lại không thấy gì nữa.”
Quý Thái phi nhíu nhíu mày: “Không lật thẻ bài sao?”
Xuân Quý phi là tiểu tức phụ trẻ tuổi, tự nhiên lại nói thẳng chuyện phòng the ngại ngùng như thế, nàng chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười vừa e lệ vừa bất đắc dĩ: “Chẳng phải dạo này Tề cô nương quản lý thẻ bài sao, nghe nói có mấy lần là do nàng ta quấy rối. Lần trước cung phi của ta đến đó, nói Ninh Phi ở trong phòng ném đồ, chỉ sợ giờ đồ trong Cảnh Nhân cung cũng hết rồi.”
Quý Thái phi nghe xong liền cười: “Cô nương Tề gia định làm loạn kỷ cương triều đình à? Cũng chẳng hiểu Hoàng thượng nghĩ gì mà để cho nàng ta đảm nhận vị trí kia. Lúc đầu ai cũng chê cười sau lưng nhưng ai ngờ bây giờ phi tần tam cung lục viện mới là người phải lo lắng. Hôm nay nàng ta lĩnh bạc theo phân lệ của Hoàng hậu, tuy không hạ chỉ nhưng ý của bên trên cũng coi như rõ ràng.”
Xuân Quý phi do dự: “Sao cô bá biết ạ?”
Quý Thái phi cười gằn một tiếng: “Ta ở trong cung chịu khổ hai mươi năm, có chuyện gì trong cung mà ta không biết. Ninh Phi là cô nương Phú gia Nội Vụ phủ mà còn thua trên tay Tề Anh Minh, Phú Vinh hận nàng ta nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay một ngàn lượng bạc được lĩnh kia phải qua tay hắn, hắn cũng nuôi một số thái giám, các cung đều có người của hắn, Tây Tam sở và Thọ Tam cung đương nhiên cũng có tai mắt của hắn. Ở đây ta có món đồ…” Bà vừa nói vừa ra hiệu cho Thiện ma ma. Thiện ma ma là lão nhân hầu hạ bên cạnh, lập tức hiểu ý, vỗ tay cho mọi người ra ngoài.
Bỗng chốc trong điện chỉ còn lại cô chất các nàng, Xuân Quý phi bị Quý Thái phi hù đến kinh hồn táng đảm: “Cái gì thế ạ?”
Quý Thái phi lấy món đồ được bọc trong khăn tay, nàng lật từng lớp khăn, thứ đồ được bọc dần hiện ra: “Đây là đồ Phú Vinh phái người đưa đến, ngươi nhìn thử xem.”
Xuân Quý phi không hiểu gì, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ như quả trám hết sức tinh xảo, nàng cầm lấy đặt vào lòng bàn tay rồi cười: “Phú Vinh cũng thật có tâm, tặng cho chủ tử món quà nhỏ này để ngài vui vẻ.”
Ai ngờ Quý Thái phi lắc đầu: “Tay nghề này cả Đại Anh không thể tìm ra người thứ hai, là đồ vật của Hải Ngân Đài ở Khâm Công xử.”
Quý phi đã từng nghe đến cái tên Hải Ngân Đài, lần đầu là do khả năng độc nhất vô nhị của hắn, sau lại nghe đến vì hôn sự của hắn và cô nương Tề gia. Dù sao được Hoàng đế cướp mất người cũng đủ để hắn nhất thời nổi danh.
Quý phi lại cúi đầu nhìn một chút rồi chậm rãi nghĩ lại: “Rốt cuộc vật này đến từ đâu?”
Quý Thái phi từ từ uống một ngụm trà: “Đến từ Đầu Sở điện, người ở ngự tiền lĩnh bạc, Phú Vinh liền phái Ma Tam đi. Ma Tam chuyên mở khoá đã nhiều năm, cũng là do nha đầu kia xui xẻo, mang thứ này tiến cung sớm muộn gì cũng gặp rắc rối. Phú Vinh vốn muốn tìm cớ để vẽ chuyện, không ngờ lại tìm thấy cái này, vậy chẳng phải có sẵn cớ rồi sao. Bây giờ nàng ta còn chưa được phong Hậu, trong mắt của Hoàng thượng không dính một hạt cát, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ thành nàng vẫn nhớ người cũ, vô cùng chấn động. Ngươi đoán xem Hoàng thượng sẽ nghĩ gì?”
Quý phi trầm mặc, nếu bàn về tư tâm, có ai không có tư tâm? Mình vừa tiến cung đã được phong phân vị Quý phi, lại được tấn phong sớm hơn so với mọi người, chưa chắc cô nương Tề gia không cảm thấy nàng chính là cái đinh trong mắt. Bao nhiêu chủ tử lợi hại, đầu tiên là xử lý Ninh Phi, hôm sau Di Tần cũng bị liên lụy, trừng trị các nàng xong có khi nào đến lượt Thừa Càn cung không?
Nàng lại nhìn Mẫn Quý Thái phi một chút: “Ý của cô bá là…”
Quý Thái phi không đáp lại, từ tốn nói: “Ngươi là con cháu nhà mẹ đẻ của ta, đương nhiên ta sẽ chăm sóc ngươi. Bây giờ vật đã rơi vào tay chúng ta rồi, muốn bắt hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi. Ta không nghĩ kế cho ngươi, ta là người có tuổi rồi, đầu óc không thể linh hoạt như người trẻ tuổi các ngươi được, cũng không rõ ân oán bên trong của các ngươi. Dù sao thì ngươi cứ giữ lại thứ này, có khi tương lai sẽ có tác dụng.”
Xuân Quý phi đứng lên nhún người với Quý Thái phi: “Đa tạ cô bá, chuyện này xin cô bá cho ta cân nhắc một chút.”
Từ Thọ Khang cung đi ra, dáng vẻ Quý phi như mất hồn, đến tả môn Vĩnh Khang cung cũng chẳng rẽ vào, cung nữ bên người khẽ gọi nàng một tiếng, nàng quay đầu nhìn, mặt tỏ vẻ không hiểu ý: “Sao thế?”
“Chúng ta nên đi hẻm phía Bắc, đi tiếp phía trước sẽ là quảng trường Càn Thanh cung, cung quyến hậu cung không được đến.”
“Ừ.” Quý phi nói, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ tiếp, góc cạnh của chiếc hạt nhỏ đâm vào lòng bàn tay khiến nàng cảm thấy đau nhức.
Nhược điểm lớn nhường này lại nằm trong bàn tay mình, thật là đáng tiếc. Cấp bậc hậu cung cũng có hạn, trên Quý phi là Hoàng Quý phi, trên Hoàng Quý phi là Hoàng hậu. Bây giờ trong cung không có Hoàng Quý phi, phân vị của nàng là cao nhất, nhưng chỉ ít ngày nữa thôi quả núi kia sẽ đè lên đầu nàng, Tề Anh Minh sẽ vào Dưỡng Tâm điện, sớm chiều ở cùng Vạn tuế gia, tương lai chưa chắc đã bạc mệnh như nương nương trước kia.
Làm sao bây giờ, nàng ngửa đầu nhìn lên trời, trên bầu trời có chỗ trắng xoá như hoa lê, có chỗ lại xanh ngắt như làn nước. Nàng đặt tay lên ngực tự hỏi tiến cung là chuyện tốt sao? Thật ra cũng không hẳn vậy, chẳng qua vì thể diện trong nhà, tầng lớp lão bối từng có Quý phi, nay tiểu bổi cũng có một vị, Xuân Cát gia được coi như là nơi sản sinh ra Quý phi của Đại Anh. Lòng người xưa nay vẫn chưa bao giờ biết thế nào là đủ, cứ nghĩ chỉ cần được phong Phi là xong, còn Quý phi thì không biết nàng phải cố gắng phấn đấu bao nhiêu năm mới đạt được. Nhưng không ngờ xuất phát điểm đã cao thế này, nàng lại bắt đầu suy nghĩ, phân vị Hoàng Quý phi thậm chí là Hoàng hậu, rốt cuộc còn cách nàng bao xa?
“Châu Châu, ngươi nói xem một người có toan tính là tốt hay xấu?”
Châu Châu cười: “Người có toan tính cũng có nhiều loại, người vốn xuất thân bần hèn nếu tâm tư sâu xa sẽ bị nói là không biết tự lượng sức mình, nhưng nếu là người từ phủ Công Hầu mà toan tính thì chính là có chí khí, bởi căn bản người ta vốn đã đứng trên nhiều người rồi.”
Quý phi cũng cười, nàng nhìn về con hẻm phía Bắc, nói ‘Ừ’: “Về thôi.”
Dưỡng Tâm điện có một tên thái giám tên là Thiên Đam, đảm nhận việc vẩy nước quét nhà ở ngự tiền, hắn là đồng hương của Châu Châu. Thiên Đam thấy Châu Châu là người hiền lành, Châu Châu cũng nói thẳng vào vấn đề: “Cũng không phải việc gì khó khăn hết, ngươi chỉ cần để thứ này lại chỗ Tề cô nương để cho mấy vị đứng đầu ngự tiền nhìn thấy, sau đó giao cho Vạn tuế gia là xong việc của ngươi. Việc ngươi làm Quý chủ tử sẽ ghi nhớ trong lòng.” Nàng ta vừa nói vừa lặng lẽ nhét một thỏi bạc vào tay hắn. “Ngươi xem đấy… Nghe nói huynh đệ của ngươi cũng vừa tiến cung làm người hầu? Thật đáng thương, Quý chủ tử nói cả nhà ngươi có mỗi hai huynh đệ nhưng đều phải vào cung, tủi thân biết bao! Ở chỗ đó thì làm gì có màu mỡ, dù chịu khổ đến mức nào cuối tháng cũng chỉ được có hai lượng. Quý chủ tử nói, chỉ cần