Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Lúc Đức Lộc đến truyền lời, vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng. Hắn nói với Anh Minh bằng chất giọng the thé: “Cô nương, Vạn tuế gia nói ngài ấy có chút hứng thú với cuốn “Bản thảo cương mục Bổ sung” mà lần trước ngài có nhắc đến với lão nhân gia. Thế nhưng mỗi năm các đại học sĩ sao chép cuốn sách này còn bổ sung thêm vào, muốn tìm bản gốc cũng hơi khó. Vì thế có thể phiền ngài giúp chủ tử đến thư cục Kính Tư điện tìm được không? Người tiến cung cũng một thời gian rồi nhưng hẳn là đường phía Nam vẫn chưa từng đến đúng không? Kính Tư điện là hậu điện của Võ Anh điện, cách 18 cây hoè [1] không xa, phong cảnh lúc này hẳn là rất đẹp, đến chỗ đó một chút cũng không phải là ý tồi.”
[1] 18 cây hoè ở Cố cung
Bình thường ngự tiền thái giám nói chuyện hay làm việc lúc nào cũng mang bộ mặt tươi cười, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay vẻ mặt lại như đưa đám. Ngoài miệng Anh Minh ‘ừ’ một tiếng nhưng mắt thì cẩn thận liếc đánh giá Đức Lộc: “Am đạt sao thế? Trong người không khoẻ hay là bị chủ tử trách phạt?”
Đức Lộc uể oải, cũng không định giấu giếm, coi như là nhắc nhở nàng một chút vậy, nhưng hắn không nói rõ, chỉ nói ‘không có gì’: “Nhị cữu lão gia nhà ta mới mất nên hơi buồn thôi.”
Anh Minh ‘à’ một tiếng, dường như nàng cũng nhận ra điều gì đó, từ hôm qua phát hiện ra bị mất thuyền hạt trám, trong lòng nàng vẫn luôn bất an, bởi vậy nàng đặc biệt lưu ý đến nhất cử nhất động của người bên ngự tiền. Hoàng đế vẫn tỏ ra như không có gì, sắc mặt bình thường, vẫn là dáng vẻ ông đây chính là người uy phong đệ nhất thiên hạ. Từ khi nàng tiến cung đến nay cũng coi như hiểu chút tính tình của vị chủ tử kia, phàm là lúc trong lòng hắn có tâm sự, mặc dù khuôn mặt không chút biến sắc nhưng kiểu gì lời nói cũng phải mỉa mai vài người. Có điều nàng không dám khẳng định, bởi vậy thỉnh thoảng nàng lại liếc trộm hắn một cái, nhưng chắc do nàng quá ‘chăm chỉ’ nên khiến hắn thẹn quá hoá giận, đùng đùng giở giọng: “Ngươi lại bệnh cũ tái phát đấy à? Trẫm đẹp nhưng ngươi ngắm nửa năm rồi vẫn chưa đủ sao?” Nàng sợ tới mức nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Vì thế sau đó nàng không dám suy đoán long nhan lúc tức giận nữa, chí ít sau khi nàng mất thuyền hạt trám hắn không tỏ ý muốn thu thập chứng cứ gì từ nàng. Xem ra thuyền hạt trám không nằm trong tay hắn. Thế nhưng dáng vẻ kia của Đức Lộc khiến nàng không thể không đề phòng, chỉ sợ bên ngự tiền có biến cố mà mình lại là người cuối cùng biết được.
Nàng nói: “Mong ngài nén bi thương, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình, nên nghĩ thoáng ra một chút.”
Đức Lộc thở dài gật gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới: “Hôm nay chủ tử có cho lui không?”
Anh Minh bắt đầu tỏ ra vui vẻ, nói ‘không’: “Hôm nay lật thẻ bài của Tường Tần. Ta đã thông báo với Thụy Sinh rồi, chắc bây giờ hắn đang đi chuẩn bị.”
Nhìn mà xem, vị chủ tử này có tấm lòng bao la rộng lượng biết bao, nàng không hề cảm thấy Vạn tuế gia lật thẻ bài thì có gì không tốt, thậm chí còn thật lòng vui vẻ thay các tiểu chủ tử nữ. Xem ra vẫn chưa động tâm rồi, nếu thật lòng nghĩ đến Vạn tuế gia thì bây giờ còn cười được sao?
Đức Lộc lại âm thầm thở dài, sau đó hắn giương mắt nhìn sắc trời, nói: “Cũng không còn sớm nữa, có lẽ ngài mau đi đi, tìm ra sớm phòng buổi tối chủ tử muốn đọc.”
Anh Minh nhận việc, cùng Tùng Cách đi thẳng đến phía Nam, nhưng kỳ lạ ở chỗ ngự tiền quản sự luôn luôn chu toàn thế mà hôm nay ngay cả người dẫn đường cũng chẳng phân cho nàng. Hắn chỉ lôi một tấm bản đồ ra, bảo các nàng cứ chiếu theo hình vẽ trên bản đồ mà đi.
Bản vẽ trong tay Tùng Cách xoay tròn nhanh như chớp, nàng ấy không thể nhận ra được đâu là Nam, đâu là Bắc.
Anh Minh nhìn Tùng Cách xoay đến hoa mắt, cuối cùng nàng tự cầm lấy tấm bản đồ nhìn, quả thật hoài nghi đầu óc của nha đầu này, hình Càn Thanh cung ở trên đầu lớn như thế này mà nàng ấy lại không nhìn thấy.
Theo mũi tên chỉ về phía trước, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy mười tám cây hoa hoè mà Đức Lộc nói đến. Mười tám cây hoè này là đại nghiệp của Hoàng đế triều trước gieo trồng, đến bây giờ nó đã to đến mức che hết cả một khoảng trời. Vương công đại thần và các cung nhân ra vào Tây Hoa môn nhất định phải đi qua đó, nghe nói vào thời điểm trời bắt đầu trở lạnh, lá cây sẽ rơi khiến mặt đất xung quanh phủ một màu xanh biếc, đến lúc đó chắc sẽ có cảm giác “Đường rợp bóng cung hoè, âm u đầy rêu xanh”[2]!
[2] Hai câu trong bài thơ “Cung hoè mạch” – Vương Duy, bản dịch của Vũ Thế Ngọc.
Phía Nam Từ Ninh cung Nam Thiên Môn đúng là một mảnh đất rộng lớn, lúc trước Võ Anh điện được dùng làm nơi triệu kiến quần thần, sau này Hoàng đế chuyển chính vụ ra phía sau, nơi này dần trở nên quạnh quẽ. Mặc dù nơi đây cảnh sắc riêng rẽ vẫn vô cùng đẹp nhưng không được dùng đến thì cũng chẳng còn được giữ gìn, các nàng còn chưa đến mặt trước đã thấy các thái giám khiêng gỗ tới lui, thợ thủ công đứng trên nóc Võ Anh điện, ánh nắng bao trùm cả người khiến bọn họ trông như mười tám đồng nhân trong miếu vậy.
Tùng Cách cười rộ lên: “Nô tì nhớ đến một câu nói rằng dù Thái Hòa điện có ghê gớm đến đâu thì đỉnh ngói lưu ly vẫn bị đám thợ xây tiểu lên đầu. Có thể thấy được quy củ nặng nề đến đâu thì ở trước mặt những kẻ tục tĩu kia cũng chẳng là gì.”
Anh Minh cũng cười, trên đời này nguyên tắc cũng là từ con người mà ra, nhiều người tuân theo nên mới tạo thành quy củ.
Bước chân vào nơi đang tu sửa có chút chần chừ. Tùng Cách dìu chủ tử đến cửa Võ Anh điện, đang định tìm thái giám quản sự dẫn đường, không ngờ nhìn xung quanh lại thấy bóng dáng của Hải Ngân Đài.
Tùng Cách kinh ngạc vui mừng, hô nhỏ một tiếng: “Chủ tử, người xem đó là ai!”
Anh Minh nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy phía trước Võ Anh điện có một bóng dáng quen thuộc, có lẽ dạo này hắn vẫn bôn tẩu bên ngoài, so với củng hoa thành đen đi không ít, cũng càng thêm tháo vát từng trải. Vốn dĩ nàng đã cất hắn vào sâu trong trí nhớ của mình, nhưng hôm nay bỗng gặp lại, cảnh ánh chiều tà ngày ấy rơi trên khuôn mặt, còn cả từng ngón tay đan xen dịu dàng nắm chặt lại không thể ngăn được mà hiện về rõ ràng.
Nhưng lần này không thể tính là tình cờ gặp gỡ được, chắc chắn là có người cố ý sắp xếp! Trong lòng Anh Mình đã hiểu rõ, rốt cuộc quả trám bị mất cũng bị dùng đến rồi. Hoàng đế bụng dạ hẹp hòi thế nào không phải nàng chưa từng lĩnh giáo, khó trách không thể hiểu được tự nhiên hắn phái nàng đến Kính Tư điện lấy sách làm gì, quả thật là bị bắt nhược điểm rồi.
Mà ban ngày ban mặt, còn có thể bị bắt gian chắc!
Hải Ngân Đài cũng nhìn thấy nàng, vốn dĩ đang bực bội vì thợ thủ công nối sai mộng gỗ nhưng vừa thấy bóng nàng đứng ở cửa hiên, chút khó chịu biến mất trong nháy mắt, lại mừng thầm vì cửu biệt trùng phùng.
Hắn vội vàng tiến đến nhưng lại cảm thấy không ổn nên dừng chân, cười cười: “Sao hôm nay cô nương lại đến đây?”
Anh Minh nghe thấy hắn sửa xưng hô gọi nàng là cô nương, trong lòng không khỏi có chút thẫn thờ. Nhưng cảm giác thẫn thờ biến mất rất nhanh, thay vào đó là vui mừng vì hắn vẫn khoẻ mạnh, như vậy nàng chẳng còn gì luyến tiếc nữa.
Nàng khom người hành lễ với hắn: “Ta phụng mệnh Hoàng thượng đến Kính Tư điện lấy sách. Vốn định tìm quản sự dẫn đi nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy ai.”
Hải Ngân Đài nghe xong liền phân phó thuộc hạ đi tìm, một mặt lại bảo nàng đợi chút: “Có lẽ nhân công và vật liệu không đủ nên bây giờ hắn đang ở ngoài Tây Hoa môn kiểm kê. Ta phái người đi gọi, lát nữa hắn sẽ đến thôi.”
Anh Minh ‘ừ’ một tiếng rồi yên lặng đứng đó chờ. Hải Ngân Đài đang bận bịu không thể ngưng được nên cũng không nán lại, tiếp tục đi chỉ huy. Một lúc sau hai người cũng không nói gì nữa, ở đây lắm kiêng kị, ai biết tai mắt nấp chỗ nào. Vốn dĩ Anh Minh định nói chuyện mất thuyền hạt trám với hắn nhưng nàng lại sợ Hoàng đế đang đợi điều này, vì thế đành từ bỏ. Sau đó cũng đành vậy, ở đây phải cẩn thận, đến liếc mắt cũng không dám dừng lại quá lâu.
Mặc dù kế tiếp bọn họ không hề giao lưu nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy thật chướng mắt.
Ánh hoàng hôn xuyên qua sa bào của hắn, đoàn long trên vai cũng chẳng biết đang khóc hay cười. Đức Lộc vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của Vạn tuế gia, tuy Hoàng đế không nói một lời nhưng hẳn là trong lòng đã sóng cuộn biển gầm. Chính là cảm giác không thể chịu nổi cảnh người yêu gặp lại tình cũ. Thật ra Đức Lộc cũng không hiểu lắm, nếu biết bản thân sẽ không vui sao còn chạy đến đây khiến mình ấm ức thêm làm gì.
Hắn nhìn lên trên: “Chủ tử gia xem, cô nương rất giữ kẽ, nàng còn chẳng liếc mắt đưa tình với Hải đại nhân nữa là.”
Hoàng đế cảm thấy mấy từ này không xuôi tai, kết quả là lạnh lùng lườm hắn một cái, Đức Lộc sợ tới mức nhanh chóng bịt kín miệng.
Rất giữ kẽ? Hắn nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự thắm thiết dịu dàng lúc bọn họ gặp lại nhau. Nàng ngẩng mặt nhìn Hải Ngân Đài, dáng vẻ nhẹ nhàng mỉm cười kia xưa nay nàng chưa từng làm với hắn. Kiểm tra tình cảm không cần phải dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ cần một ánh mắt là đã rõ ràng rồi. Trong lòng Hoàng đế buồn rầu, không chịu thừa nhận mình thích đồ xấu xa kia trước, lẩm bẩm tự giải thích: “Chẳng qua nàng phải làm Hoàng hậu của trẫm nên trẫm mới phải để ý đến nàng thôi…”
Hắn đã nhận mệnh rồi, còn nàng dường như vẫn chưa. Mặc dù Đức Lộc thấy Anh cô nương và Hải đại nhân hàn huyên vài câu chỉ là theo lễ nghĩa, nhưng trong lòng Hoàng đế lại không thoải mái, hắn nghĩ không thể cứu vãn được rồi, nên thả nữ nhân không thích hắn kia xuất cung thôi.
Kiên quyết xoay người, Hoàng đế khoanh tay trở về, vừa đi vừa nói: “Hải Ngân Đài chạm trổ không tồi, lại thích làm những thứ lặt vặt. Chiếc thuyền khắc trên quả trám không thể bộc lộ được hết tay nghề đỉnh cao của thợ thủ công Đại Anh được. Lát nữa ngươi thay ta mang một hạt táo đến Khâm Công xử, nếu hắn đã thích điêu khắc đến vậy thì bảo hắn điêu khắc Mười tám vị La Hán lên đó, trẫm muốn dùng nó làm quốc lễ ban thưởng cho quốc