Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi
Hoàng đế tự cảm thấy rất mất mặt, hắn vốn định lén tìm thú vui, không muốn người khác thấy, đặc biệt là nàng nhưng chuyện lại không khéo như vậy, thì ra nàng và Thái hậu đã đến Hàm Nhược các từ trước, tất cả những việc hắn làm đều lọt vào mắt của nàng, không biết nàng sẽ lén cười nhạo sau lưng hắn đến thế nào nữa.
Nhưng vẻ mặt nàng lại rất nghiêm túc, dáng vẻ giống như lang trung chữa bệnh, thẳng thắn nói: “Ta xem mạch cho ngươi”. Thật ra hắn đúng là cần xem mạch, gần đây những chuyện hắn làm có chút khác người, bản thân biết không nên nhưng loại cảm giác muốn diễu võ giương oai vẫn luôn khống chế hắn, cuối cùng lại chạy đến vườn hoa.
Hiện giờ muốn tránh cũng không tránh được, nếu tình cờ gặp phải chứng minh vận mệnh của hắn không tốt. Hắn do dự một chút nhưng vẫn giao đồ vật trong tay cho nàng.
“Chỉ là trẫm cảm thấy ngươi mạnh miệng như vậy nên mới muốn nghiệm chứng một chút có phải thật sự bắt được bướm hay không.”
Anh Minh ừ một tiếng, có vẻ tán thành lời nói của hắn. Tỉ mỉ kiểm tra một chút, cuối cùng nàng nói: “Ngài cắt cái lỗ này không đúng, chong chóng mới cần cắt ở giữa, còn thứ này phải cắt lệch qua một chút. Cây gậy thì quá ngắn, mấy con bướm thấy tay áo của ngài vẫy sát như vậy, làm sao dám bay tới gần ngài!”
Tuy rằng Hoàng đế bất mãn về chuyện nàng bới lông tìm vết nhưng người ta là người thạo nghề, hắn cũng không thể phản bác.
Anh Minh là một cô nương lanh lợi, nếu phát hiện chỗ sai thì phải sửa lại cho đúng. Trong vườn hoa này, thứ không thiếu nhất chính là nhánh cây, trên mặt đất cũng có sẵn vài nhánh, nàng nhặt một nhánh lớn cỡ hai thước lên thay cho cán bút, lại cắt thêm một cái lỗ ở bên cạnh trên trang giấy. Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, nàng giơ cây gậy nói “Nhìn ta này!”, sau đó quơ tay theo hướng gió. Trang giấy bị tác động của sợi dây, bay phấp phới lúc cao lúc thấp giữa không trung, nhìn qua thật sự có hơi giống một con bướm bắp cải trắng. Vẻ mặt của Anh Minh hiện lên nụ cười rạng rỡ, cho dù có thể dụ bướm bay tới hay không, bản thân nàng trước hết đã vui vẻ như một đứa trẻ.
Chuyện đã cách đây bao lâu rồi, sau khi nàng mười tuổi thì không còn chơi trò này nữa, bây giờ ôn lại những ký ức này cũng rất thú vị.
Nàng ra sức giơ cao tay lắc lư cây gậy, tay áo tuột xuống đầu vai, cánh tay lộ ra dưới ánh mặt trời trắng như tuyết. Nàng cười đến mi mắt cong cong, vẻ mặt này dễ khiến người khác rung động nhất, Hoàng đế nhìn gương mặt kia, như thể vật đang tung bay phấp phới không phải trang giấy mà là trái tim của hắn.
“Mau đến đây nhìn!” Anh Minh nhỏ giọng kêu: “Đến đây… đến đây!”
Quả thật giống như một khung cảnh kỳ diệu, mấy con bướm xuất hiện ở xa xa, nhẹ nhàng bay đến hội tụ từ bốn phương tám hướng, đếm sơ sơ cũng được sáu bảy con
Thật không thể tưởng tượng được, trước đó Hoàng đế còn nửa tin nửa ngờ, vốn tưởng rằng lời nàng nói không đáng tin, ai ngờ cuối cùng nàng đã tự chứng minh lời mình. Những sinh vật nho nhỏ không bắt mắt này tập trung lại một chỗ tuy không phải cảnh tượng hùng tráng nhưng vô cùng chấn động. Hoàng đế híp mắt nhìn những cánh bướm bay múa theo trang giấy càng lúc càng nhiều, hắn cũng không khỏi cười rộ lên, nàng chạy ở phía trước, hắn đuổi theo phía sau. Nàng đưa những con bướm vào chính điện Hàm Nhược các, nơi thánh địa trang nghiêm thờ những vị thần phật, chợt đưa đến một đám sinh vật nhỏ linh động như vậy, Phật Tổ và Độ Mẫu trên cao hẳn là cũng cảm thấy vui vẻ!
Trò chơi lúc nhỏ đến đây là kết thúc, chỉ cần đưa con bướm vào nhà là chiến thắng. Anh Minh thu lại đồ vật, ngửa đầu nhìn những bóng dáng đang bay tán loạn, xuyên qua những đôi cánh nhỏ đang vỗ, nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Hoàng đế.
Tươi cười thế này chỉ sợ bản thân hắn cũng chưa từng thấy, khác với nụ cười lạnh lùng hời hợt thường ngày, đây là phát ra từ nội tâm. Đôi mắt cong cong, lộ ra hàm răng đều đặn xinh đẹp, không mang theo bất kỳ toan tính nào, cũng không có gánh nặng gì, chỉ đơn giản là đi theo nghịch ngợm tìm niềm vui.
Con người chỉ có khi vui vẻ nghịch ngợm, lúc đó niềm vui mới thật sự là niềm vui. Anh Minh thấy hắn cười như vậy, ban đầu còn chê hắn ngốc, hiện tại lại không hề cảm thấy nữa. Thế này cũng tốt, đừng nên chỉ mưu tính và thù hận, hắn là Hoàng đế, tâm trạng Hoàng đế có vui vẻ hay không, liên quan đến sinh tử của rất nhiều người. Vạn tuế gia cao hứng thì thiên hạ thái bình, Vạn tuế gia không vui thì đó là khung cảnh sói tru quỷ gào, nhà tan cửa nát. Cho nên nói gần vua như gần hổ, cho dù là một con hổ đang cười, nhàn nhã không có ý chiến đấu nhưng kẻ dưới vẫn như đang đi trên tấm băng mỏng.
“Ngài xem đi, ta không có gạt ngài chứ?” Nàng đắc ý giơ giơ cây gậy trong tay.
Tầm mắt Hoàng đế dời qua đây, đang muốn trả lời nàng, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt bản thân không đúng, nụ cười lập tức tan biến, lạnh nhạt nói: “Trò lừa gạt này chỉ có loài bướm không có đầu óc mới mắc mưu. Nàng sợ côn trùng như vậy, bướm không phải cũng là côn trùng à, sao nàng lại không sợ?”
Côn trùng cũng có nhiều loại khác nhau, Anh Minh nói: “Nô tỳ không sợ bươm bướm là bởi vì thích dáng vẻ xinh đẹp của chúng. Còn loài sâu và mấy con côn trùng thân dài thì khác, ví dụ như ve sầu, bọ ngựa gì đó ta đều sợ, chỉ có bươm bướm là ta có thể chấp nhận được.”
Con người này thật là nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài chứ không nhìn thấy giá trị bên trong. Ánh mắt Hoàng đế chuyển động, tỏ vẻ khinh miệt.
Anh Minh nhớ đến hôm qua còn cãi nhau với hắn, lúc này trò chơi kết thúc, hắn lại bắt đầu không thừa nhận những gì đã thấy, nàng nhét nhánh cây vào tay hắn, khom người hành lễ: “Nô tỳ đã dẫn những con bướm đến cho ngài rồi, nô tỳ cáo lui.”
Hoàng đế không nói lời nào, mặt lạnh lùng nhìn nàng.
Lại có chỗ nào không đúng nữa? Anh Minh liếc nhìn hắn một cái: “Ngài nhìn ta như vậy làm gì?”
Hoàng đế quay mặt đi nói: “Hiện giờ gan của nàng cũng thật to, hoàn toàn không quan tâm đến trẫm có vui hay không. Trẫm nhớ rõ lúc nàng mới tiến cung rất ngoan ngoãn, hiện tại mới nửa năm trôi qua, tại sao lại trở thành như vậy?”
Anh Minh cúi đầu nghĩ nghĩ: “Bởi vì trước kia nô tỳ cúi đầu khom lưng đều là giả vờ.”
Hoàng đế vừa nghe xong, nắm ngay chỗ trọng yếu: “Tốt lắm, thật đúng là nói trúng lòng trẫm rồi, trẫm cũng cảm thấy như vậy.”
“Vậy chủ tử muốn trừng phạt ta sao?” Nàng nheo mắt, cười hỏi hắn rồi thở dài: “Thật ra là vì nô tỳ càng ngày càng thân thiết với ngài, trước kia ta cảm thấy sợ ngài, hiện tại không biết sao lại không còn sợ như trước.”
Lời nàng nói mang ẩn ý sâu xa, Hoàng đế cũng nghe ra chỗ khác lạ, giống như rơi vào hũ mật, mật ngọt thấm vào tim gan. Hắn nhấp môi, muốn cười nhưng lại càng muốn kiềm chế, ỷ vào cái đầu cao hơn nàng, hơi xoay đầu hất mặt lên: “Trẫm biết cách nói này, dân gian gọi là chỉ giết người quen thuộc.”
Anh Minh nghẹn họng, cúi đầu nói: “Hình như cũng có thể xem là vậy.”
Hoàng đế nghe mà không hề tức giận, thậm chí hắn còn cảm thấy mình nguyện ý bị nàng giết. Trước kia nàng cung cung kính kính, ở trước mặt nàng tuy rằng hắn có uy nghiêm nhưng thiếu mất cảm giác được thân thiết gần gũi với nàng. Thật ra, trong lòng hắn không muốn nàng gọi mình là chủ tử hay là Vạn tuế gia, chờ tương lai tìm một cơ hội thích hợp, để nàng gọi thẳng tên của hắn cũng không tệ.
“Nàng dùng bữa tối chưa?” Hoàng đế ngập ngừng hỏi, biết đây là cách hay duy nhất có thể giữ nàng ở lại.
Anh Minh nhìn bầu trời: “Hiện tại mới vừa qua buổi trưa, ăn tối cái gì!”
Cho nên ý của nàng là vẫn chưa ăn đúng không? Hắn khoanh tay đi ra trước điện, vừa đi vừa nói: “Một lát trẫm truyền thiện, thưởng cho nàng ngồi cùng bàn ăn.” Anh Minh còn chưa kịp tạ ơn chối từ, hắn đã sải bước đi về phía Lãm Thắng môn.
Bá vương ngốc này cũng không đến nỗi không thể chấp nhận được, ngoại trừ có đôi khi hơi độc đoán ngang ngược, phần lớn thời gian vẫn rất bình thường. Anh Minh đứng trên bậc thang nhìn về phía nam, phong cảnh trong vườn thật đẹp, hiện tại đã sắp vào thu nên thời tiết không nóng như lúc trước, nỗi lo sợ trong lòng cũng có thể bình tĩnh trở lại. Trước kia nàng rất sợ tiến cung, ban đầu cuộc sống ở cung đình khiến nàng gặp rất nhiều khó khăn. Hiện tại qua một khoảng thời gian dài, dường như nàng đã thích ứng với tất cả mọi thứ ở nơi này, nhiều người cùng bị nhốt trong hoàng cung rường cột chạm trổ như vậy, nàng không phải người cô đơn nhất.
Ngày sáu tháng bảy chớp mắt đã đến, vì nàng ở trong cung, triều đình ban chiếu thư sắc phong tuyên đọc ở trước mặt nàng rồi sau đó lại đến Nghĩa Công phủ đọc lại một lần.
Nạp Công gia dẫn theo cả nhà già trẻ quỳ gối trên bãi đất trống trước nhà chính, phía sau là bàn thờ tử đàn, án thờ trên cao thắp một nén hương. Gió từ từ thổi đến, thổi qua đỉnh nén hương đang cháy âm ỉ, cũng thổi qua Tổng quản nội đình Lưu Xuân Liễu cầm phất trần làm bằng lông đuôi ngựa trắng.
Đại học sĩ ở Bảo Hòa điện giơ thánh chỉ, kéo dài giọng đọc từng chữ một: “Trẫm duy trì đạo pháp Càn Khôn, nội trị là gốc rễ của nhân luân. Dạy nhà xong mới trị quốc, là căn cơ của đế vương. Khuê nữ của Tư Nhĩ Ngạc Kỳ thị Công Nạp Tân, hệ xuất cao hoành, tường chung thích lí, nội tâm ôn nhu hiền lành, bề ngoài nhu hòa tú lệ, sáu loại mỹ đức (trí, nhân, thánh, nghĩa, trung, hòa) đều có đủ, là gương tốt cho lục cung. Nay trẫm kính cẩn tuân lệnh từ ái của Thái Hoàng Thái hậu, lấy sách bảo lập nàng làm Hoàng hậu. Mong nàng tận hiếu phụng dưỡng bề trên, giúp trẫm san sẻ, cùng nhau trị vì giang sơn thịnh vượng…”
Nạp Công gia cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình muốn bay lên đỉnh đầu nhưng lỗ tai như có một cái móc câu, câu chặt lấy từng chữ trên thánh chỉ. Hắn không ngờ Tề gia bọn họ phò tá Hoàng đế nhiều năm như vậy, ở đời của hắn lại sinh ra vị Hoàng hậu đầu tiên.
Sau này hắn đã chính thức trở thành quốc trượng đương nhiệm, quả thật khiến người ta có cảm giác ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nạp Công