* Thu phân (秋分): Giữa thu, ngày dương lịch 23 tháng 9, là 1 trong 24 tiết khí.
Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi
Vị trí Hoàng hậu đã định, đó là sự thay đổi thân phận khác biệt nhất giữa các cặp phu thê trong thiên hạ. Lúc thánh chỉ được tuyên đọc ở Tề gia, chiếu thư phong Hậu cũng chiêu cáo thiên hạ. Mọi người trong thiên hạ đều nghị luận xuất thân của kế Hậu, sau đó là quan hệ giữa nàng và Tiên Hoàng hậu, Anh Minh cảm nhận được điều khác biệt rõ ràng nhất là sự thay đổi của các dụng cụ sử dụng hằng ngày, số lượng cung nhân hầu hạ cũng tăng lên đáng kể.
Hải Đường và Uyển Đậu đều tới, dẫn đầu toàn bộ cung nhân quỳ gối trên nền gạch xanh trước điện hành đại lễ, cao giọng nói: “Nô tỳ cung thỉnh Hoàng hậu nương nương kim an.”
Anh Minh nhìn một đám người quỳ trước mặt, khoát tay nói “Miễn lễ!”. Đây là từ ngữ chỉ có nhà Đế vương mới được dùng, ngày thường đều là người khác nói như vậy với nàng, hôm nay đến lượt bản thân, nàng không cần thao thao bất tuyệt tỏ vẻ hổ thẹn, có thể yên tâm thoải mái nhận lấy tất cả, loại thay đổi long trời lở đất này, bỗng nhiên tạo ra ảo giác trở mình một cái đã làm chủ tử.
Đến lúc này Anh Minh vẫn còn cảm thấy như lọt vào sương mù, nàng đứng ở một bên nhìn lễ vật ban thưởng của lão Phật gia và Thái hậu cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào, lớn thì có gia cụ để bày biện trang trí, nhỏ thì là cây chổi phủi bụi, đều theo quy chế khảm vàng và ngọc trai dành cho Hoàng hậu. Các cung nhân cúi đầu đứng ở hai bên hầu hạ, nghiêm trang lại thêm phần cẩn thận, đây là quy củ quan trọng nhất trong việc hầu hạ chủ tử.
Hải Đường cười nói: “Nương nương, trước đó nô tì và Uyển Đậu từng hầu hạ người, vốn không nghĩ đến số mệnh lại tốt như vậy hiện tại vẫn có thể đi theo người. Hôm nay Vạn tuế gia khâm điểm bọn nô tỳ đến, nói là vì nương nương đã dùng quen nên mới giữ lại bọn nô tỳ. Bọn nô tỳ hầu hạ ở ngự tiền sáu bảy năm, sau này ở chỗ nương nương cũng sẽ tận tâm như vậy. Nương nương là chủ tử tốt, xin nương nương để mắt đến bọn nô tỳ.”
Anh Minh nghe xong lại muốn cười, nàng không phải loại người thích lên giọng, biết thân phận cao quý thì sẽ thay đổi sắc mặt. Nàng vẫn là dáng vẻ khoan dung, dịu dàng nói: “Người ở ngự tiền đến chỗ ta, là Vạn tuế gia ân thưởng, ta đối với các ngươi không có gì là không yên tâm. Hiện tại ta được sắc phong, tuy thân phận khác trước nhưng ta vẫn đối nhân xử thế như vậy, chỉ cần các ngươi chân tình với ta, tất nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Uyển Đậu nhỏ giọng nói: “Bọn nô tỳ một lòng với nương nương, tuyệt đối không phụ sự yêu mến của nương nương đối với bọn nô tỳ.”
Sau khi thể hiện lòng trung thành, các nàng giúp chủ tử mới trang điểm lại. Hải Đường chuyên vấn tóc, cầm lấy lược vừa cẩn thận chải đầu cho Hoàng hậu vừa nói: “Hiện tại chiếu thư đã hạ, danh phận của nương nương cũng đã định, trước đó trang điểm nhẹ nhàng nhưng hôm nay bọn nô tỳ trang điểm cho người rực rỡ một chút để người đến chỗ Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu tạ ơn.”
Anh Minh ừ một tiếng, nàng biết hiện tại tất cả đều thay đổi, bản thân không thể cứ giống như trước kia, chỉ làm chuyện mình yêu thích. Nàng ngồi trước gương đồng thật lớn, nhìn Hải Đường vấn tóc, tinh tế cài lên trang sức điểm thúy cùng với mễ châu tua rua. Tay nghề vấn tóc của Hải Đường thật sự rất tốt, đuôi yến sau đầu được búi cẩn thận, đè nặng lên cổ, khiến người ta không thể không ngẩng đầu ưỡn ngực, nếu không đuôi yến kia sẽ bị dẩu lên giống như mông vịt. Nội Vụ phủ đưa đến vài bộ xiêm y, trên mặt lụa thêu đầy hoa văn tinh mỹ, từng bộ đều mang đến cho nàng xem qua. Quá phức tạp thì không được, hiện tại vẫn chưa đại hôn, nàng vẫn còn là cô nương. Cuối cùng nàng chọn chiếc áo ngắn bằng lụa mỏng thêu bướm hoa trong làn khói ráng chiều, đợi trang điểm xong đeo vòng cổ đã tẩm hương thảo lên trước ngực, Uyển Đậu lại lấy hộ giáp vàng ròng khảm phỉ thúy tới, cẩn thận đeo vào đầu ngón tay của nàng.
Lần đầu nàng đeo thứ này, mười ngón nắm lại vài lần, chỉ cảm thấy ngón áp út và ngón út cứng ngắc, cuối cùng không thể cong chúng lại được. Nàng cười cười nói: “Ta vẫn chưa dưỡng móng tay, đeo cái này còn hơi sớm một chút.”
Uyển Đậu nói: “Phải bảo vệ tốt thì móng tay dài ra mới đẹp được. Chủ tử trong cung ai cũng đeo như vậy, thứ nhất cảm thấy nhìn tinh tế đẹp mắt, hộ giáp chỉ có ở trong cung chứ không thể mua bên ngoài; thứ hai nó thể hiện thân phận, bởi vì chỉ có các chủ tử mới đeo hộ giáp, bọn nô tỳ còn phải làm việc, không ai dám mơ tưởng đến.”
Thôi, nếu vì thể hiện thân phận, cho dù bất tiện cũng phải đeo. Sau khi chuẩn bị tốt từ trên xuống dưới, nhìn vào gương đồng trước mặt, bọn nha đầu bên cạnh vỗ tay, nói chủ tử nương nương của họ thật hoàn hảo: “Trước đó vẫn là tiểu thư Công phủ, hiện tại mới là phong cách của nương nương. Nếu chủ tử gia nhìn thấy, không chừng lại càng yêu thích hơn.”
Thuộc hạ đều nói lời dễ nghe, Anh Minh cũng cười cười, nhớ đến sau khi chiếu thư hạ còn chưa gặp lại người nọ, có lẽ đều cảm thấy gặp nhau sẽ ngượng ngùng, nàng không muốn gặp hắn, hắn cũng không dám tới gặp nàng.
“Được rồi.” Nàng vuốt vuốt lại xiêm y nói: “Ta phải đi tạ ơn rồi.”
Vì thế nhóm người tùy tùng hầu hạ nối đuôi nhau đi, vây quanh đưa nàng đến Từ Ninh cung.
Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu đều có mặt, hai vị ngồi trên ghế, Anh Minh quỳ bên dưới hành đại lễ, cho dù chân dẫm lên đôi giày đế bồn hoa, nàng cũng phải đứng vững không được hoảng loạn. Đây là đồng tử công[*] mà lúc trước Phúc tấn đã từng dạy khi ba tỷ muội học quy củ, đế giày cao ba tấc nhưng người không được lung lay, đầu không được lắc lư. Lúc quỳ xuống trâm cài trên búi tóc không được động đậy, mười ngón thẳng tắp đặt lên gạch vàng trên mặt đất, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Nô tỳ Ngạc Kỳ thị, tạ ân điển của Thái Hoàng Thái hậu, tạ ân điển của Hoàng Thái hậu.”
[*] Thiếu Lâm đồng tử công: ý nói học quy củ đi đứng trên đôi giày đế bồn hoa phải vững vàng uyển chuyển như luyện môn võ này.
Thái Hoàng Thái hậu đã hiện rõ vết chân chim bảo nàng đứng dậy, sau đó cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, cười nói: “Đứa trẻ ngoan, đây mới là tôn vinh thể diện của nhà Đế vương chúng ta. Hiện tại ta cũng yên tâm rồi, sau này đã là người một nhà rồi, đừng gọi lão Phật gia với Thái hậu nữa, cứ theo Hoàng đế, gọi Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương đi.”
Đây là một ân điển rất lớn, nếu theo tập tục cũ, tuy Hoàng hậu là chủ hậu cung nhưng không được xưng hô với trưởng bối giống như Hoàng đế. Nhà Đế vương khác với dân gian, trong gia tộc thiên hạ đệ nhất căn bản không có cái gọi là cùng ngồi cùng ăn. Mặc dù ngươi làm Hoàng hậu, ở trước mặt chủ tử chân chính vẫn phải tự xưng nô tỳ. Vậy khi nào thì mới có thể thoát khỏi cách xưng hô này, chỉ khi tức phụ trở thành bà bà hoặc lúc bản thân giúp nhi tử tranh giành được ngôi vị Hoàng đế.
Ban đầu cần phải ngoan ngoãn nghe lời, làm tiểu tức phụ được các trưởng bối yêu thích. Anh Minh hiểu rõ điều này, thẹn thùng hành lễ: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương nâng đỡ, nô tỳ ngu dốt, được chủ tử sắc phong nhưng hiện tại trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương không ghét bỏ nô tỳ, sau này nô tỳ sẽ hiếu thuận với hai vị để đền đáp ân điển của Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương.”
Thái hậu có được tức phụ mới vô cùng vui mừng: “Đời này ta chưa từng sinh dưỡng, Hoàng đế vô cùng hiếu thuận với ta, ta đã mãn nguyện rồi. Hiện giờ lại thêm Hoàng hậu, ta cũng không mong gì hơn, chỉ cầu các ngươi chung sống hòa thuận, sớm sinh a ca là được rồi.”
Thái hậu là người thẳng thắn không thích nói vòng vo nhưng Anh Minh ở chung với bà đã lâu nên cũng quen, chỉ đỏ mặt xoắn hai đầu ngón tay, không biết nên trả lời thế nào. Vẫn là Mễ ma ma giải vây cho: “Thái hậu quá gấp gáp rồi, hiện tại còn chưa bái đường đó, nói đến chuyện sinh a ca thì có hơi sớm.”
Tức phụ mới đương nhiên là e lệ, mọi người cười ha ha nói phải nhưng quan điểm của Thái Hoàng Thái hậu rất rõ ràng, Hoàng hậu nên sinh con nối dõi cho Đại Anh, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất trong việc chủ trì cung vụ.
“Tiên Hoàng hậu không có con, hiện tại con nối dõi của Hoàng đế đơn bạc, ngươi cũng thấy rồi.” Thái Hoàng Thái hậu cười nói: “Đừng trách Thái hậu nói chuyện thẳng thắn, đây chính là nguyện vọng của chúng ta. Tính tình Hoàng đế thì…” Bà nhíu mày, tỏ vẻ bất đắc dĩ với tôn nhi này: “Hắn… Từ khi còn nhỏ đã định là Đế vương, hiếm khi qua lại với các con cháu tôn thất khác, không học được những thói miệng lưỡi trơn tru. Hắn là người làm đại sự, việc trong hậu cung ngươi cần phải quan tâm nhiều hơn. Chỉ cần Đế Hậu các ngươi một lòng, chúng ta cũng yên tâm, dù sao sớm muộn gì cũng có a ca.”
Tâm trạng gấp gáp không đợi được của các lão thái thái được miêu tả thật sinh động. Anh Minh không biết đáp lời thế nào, chẳng lẽ nói nô tỳ chắc chắn sẽ sinh nhiều a ca cho Vạn tuế gia sao? Lời như vậy sao nàng có thể nói ra được!
Thế nhưng cuối cùng lại được tin tốt, Thái hậu nói: “Hai vị Phúc tấn nhà ngươi trình thẻ bài, ngày mai sẽ tiến cung tạ ơn. Các ngươi không có nhiều cơ hội được gặp gỡ,