Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 78:


trước sau

 

Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

“Cái gì?” Hoàng đế hoảng loạn, chống thân mình lui về phía sau: “Nàng có biết bản thân đang nói gì không?”
Một cô nương tốt ăn quy linh tập xong lại biến thành như vậy, thật khiến người khác không thể tưởng tượng được. Trong quá khứ Hoàng hậu tuy là người có thù tất báo, giỏi ba phải nhưng nàng vẫn là một người đoan trang cẩn trọng, chưa bao giờ như hôm nay, nói ra những lời khiến người khác kinh hãi! Đúng là trở thành một người kỳ lạ, yêu cầu cũng quái dị như vậy, sở thích liếm một cái rốt cuộc là từ đâu mà có? Hơn nữa chỗ nàng muốn liếm là bộ phận nào? Hoàng đế vừa phỏng đoán, vừa lo sợ bất an.
Cơ thể Anh Minh liên tục lắc lư, khó khăn ngồi dậy rồi lại ngã xuống, đập vào lồng ngực Hoàng đế, khiến hắn bật ra một tiếng rên đau. Nàng cũng mặc kệ, gương mặt nóng bỏng dựa vào lồng ngực kia, vừa mát mẻ lại thơm tho, khiến nàng nhớ đến món đá bào giữa tháng sáu, bên trên rưới một lớp nước đường, ăn vào mát đến tận lòng.
Hiện tại thân thể nàng không tự chủ được, đầu óc mơ hồ, tuy khinh thường cách làm của bản thân nhưng lại không ngừng được. Cọ cọ rồi đẩy ra, đang định đưa đầu lưỡi ra lại bị hắn bịt kín miệng.
Hoàng đế trầm giọng đe dọa: “Nàng không được mở miệng.”
Nàng tức muốn hộc máu, giọng nói buồn bực truyền ra từ lòng bàn tay của hắn: “Vì sao?”
Còn phải hỏi ư, nếu để nàng liếm một cái xong thì còn biết giải thích thế nào. Hắn là Đế vương, luôn luôn là hắn sủng hạnh hậu cung chứ chưa từng xuất hiện tình huống phi tần sủng hạnh hắn. Hoàng hậu nhiệt tình như vậy, thật sự khiến hắn khó có thể chịu đựng được, giống như vứt bỏ tất cả thân phận và thể diện, tại một góc nhỏ giữa trời đất la lối, khóc lóc muốn buông thả một lần, không ai nợ ai.
Mặc dù Hoàng đế đỏ mặt tía tai nhưng vẫn có khí chất không giận mà uy, hắn nhíu nhíu mày: “Trẫm thấy nàng đáng thương nên mới đồng ý cởi y phục giúp nàng xoa dịu, trái lại nàng được đằng chân lân đằng đầu, còn muốn cho vào miệng nếm?”
Xem ra hai tỷ đệ bọn họ đều có tật xấu tham ăn này, Anh Minh mơ màng nghĩ lại, lúc trước lần đầu Hậu Di thấy tiểu viện bằng gốm của Hải Ngân Đài, không hỏi rõ ràng đã liếm một miếng, hiện giờ nàng cũng có khát vọng như vậy. Chỉ là hắn bịt kín miệng của nàng, khiến nàng rất bất mãn, sức lực của nam nhân lớn, nàng giãy giụa vài lần cũng không thoát được, chỉ đành thè lưỡi liếm lòng bàn tay của hắn một chút.
Nhúc nhích đầu lưỡi giống như con sâu lướt qua lòng bàn tay của hắn, Hoàng đế trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngẩn rút tay về, lại ngơ ngẩn cúi đầu nhìn nàng.

Nước miếng của người này cũng khá nhiều, nơi liếm qua lưu lại một vệt nước miếng ướt át. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, hai mắt của nàng mê mang, không có vẻ gì muốn giải thích rõ ràng, như hổ đói rình mồi, lại lần nữa đánh gục hắn.
Sau đó chính là vô tận quấn quýt si mê, nàng như một miếng thép nung nóng, xèo xèo dán lên làn da của hắn. Ban đầu chỉ có tay và mặt, sau đó lại biến thành cả người, ôm vai hắn, kéo lấy chân của hắn, nói giống như chết đói: “Vạn tuế gia tha thứ cho ta lần này, ta đáng chết muôn lần… đáng chết muôn lần…”
Miệng xin khoan dung thì cứ xin nhưng dây dưa thì vẫn tiếp tục dây dưa. Hoàng đế bị nàng sờ mó đến mức nóng phừng cả người theo, nghĩ thầm hoặc là dứt khoát không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp hành động!
Hắn xoay người đè lên, ghì chặt hai tay của nàng, chống trên người nàng hỏi: “Tề Anh Minh, hiện tại nàng còn làm chủ bản thân được không?”
Nàng lắc đầu, tất nhiên không được nhưng mà dù có thể thì nàng cũng không làm.
Hoàng đế hơi nhụt chí, dù cho tới tình trạng này, nàng rơi vào mơ màng, hắn cũng không thể làm gì nàng.
Cuộc sống này thật sự quá gian nan, hắn nhụt chí nhìn đèn lồng đang lắc lư ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có loại cảm giác lòng như tro tàn. Một nam nhân có năng lực kiềm chế đến mức nào mới có thể giữ được bình tĩnh, nàng không ngừng xoa nắn hắn, hắn ngã xuống bên cạnh, ngơ ngác nói: “Trẫm là chính nhân quân tử, cho dù nàng nhào vào ngực trẫm, trẫm cũng sẽ không chạm vào nàng.” Câu này như lời tuyên thệ nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Anh Minh cũng không để ý đến suy nghĩ hiện tại của hắn, nàng chỉ biết thân thể hắn có thể thỏa mãn khát vọng trong lòng nàng, mặc kệ ngày mai phải đối mặt thế nào với hắn, bây giờ chỉ cần thoải mái trước đã.
Nhưng hắn không ôm nàng, hắn nằm cứng đơ như cục đá khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng. Nàng lại rầm rì, dùng sức kéo tay hắn ra, cọ cọ vào ngực hắn, Hoàng đế không còn cách nào, thở dài, ôm nàng lấy lệ.
Thân thể như bị ngọn lửa thiêu đốt, nàng càn rỡ cũng là có mục đích, cố tình chỉ vòng quanh điểm tròn tròn ấy, khiến hắn cảm thấy hụt hẫng. Vì thế hắn càng ôm nàng chặt hơn, tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, quấn qua eo nàng, bàn tay xoa nắn lấy eo, nàng ưỡn bụng lên, cả hai đều hít sâu vào một hơi, cơn sảng khoái mất hồn ngắn ngủi ấy khẽ an ủi đáy lòng trống rỗng của bọn họ.
Thật ra Anh Minh biết rõ, sau khi sắc phong lập tức có Tinh Kỳ ma ma đến, những ma ma đó không chỉ dạy dỗ nàng lễ nghi của Hoàng hậu mà còn dạy nàng một ít chuyện ân ái giữa phu thê. Lúc trước nàng còn không hiểu ma ma nói “Âm dương hòa hợp, bên này giảm bên kia tăng, trên đời không có thứ nào là dư thừa” rốt cuộc là có ý nghĩa gì, kết quả lần va chạm này khiến nàng hiểu được, nói đơn giản một chút chính là quan hệ giữa ổ khóa và chìa khóa.
Có những chuyện chưa từng trải qua thì vĩnh viễn không hiểu được huyền diệu bên trong, Anh Minh bỗng nhiên hiểu được bản thân thèm khát cái gì, cho dù một lu trà lạnh cũng không dập tắt được lửa trong lòng nàng, có lẽ nàng đã trúng độc!
Nàng nắm vạt áo của hắn: “Ngài hạ dược ta, có đúng không?”
Hoàng đế giật mình, chuyện hắn lo lắng cuối cùng đã xảy ra, rõ ràng không phải hắn làm nhưng người gánh tội nhất định là hắn. Ban đầu hắn còn tính đắm chìm vào thơm ngọt trong chốc lát nhưng nàng vừa hỏi như vậy, hắn lập tức nhích người ra phía sau: “Sao trẫm lại làm chuyện như vậy, rõ ràng là nàng thấy sắc nổi lòng tham, nàng cho rằng trả đũa như vậy thì trẫm sẽ bỏ qua ư?”

Nàng ngơ ngẩn cả người, rất lâu sau ôm mặt khóc hu hu, ngọn lửa này không thể dập tắt, tràn từ tim ra ngoài, tràn vào bụng nhỏ, nàng quay người nói: “Ngài đi đi, mau đi đi, đừng ở lại nơi này nữa.”
Hoàng đế do dự: “Có phải vừa hết khó chịu đã muốn xua đuổi trẫm đúng không?”
Anh Minh khóc không ra nước mắt, không phải bởi vì hết khó chịu mới xua đuổi hắn, mà bởi vì hắn ở bên cạnh nàng càng khó chịu hơn. Tuy lửa trong người nàng như cháy lan ra đồng cỏ nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng, hắn đi rồi, bản thân nhịn một chút là qua khỏi. Nhưng nếu hắn vẫn còn ở trong tầm mắt nàng, đêm dài như vậy, làm sao nàng chịu đựng nổi? Lỡ như làm chuyện gì hồ đồ, cả đời sẽ bị người ta dị nghị, còn chưa đại hôn đã vội vàng bò lên giường nam nhân, chẳng phải giống như lời của Ninh Phi, nói nàng đã qua lại với Hoàng đế từ lâu!
“Ngài đi đi.” Nàng dứt khoát không muốn đối mặt với hắn, chân đá đá chân hắn:  “Ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”
Hoàng đế không đồng ý lắm, được gọi thì đến bị đuổi thì đi, nàng coi hắn là chó mèo đấy à? Hắn không nhúc nhích: “Đây là phòng ngủ của trẫm, nàng bảo trẫm đi đâu?”
Anh Minh lại khóc ầm ĩ: “Ngài đã cởi gần hết y phục, một lát nữa ta không nhịn nổi thì phải làm sao!”
Hoàng đế nghe vậy cúi đầu nhìn lồng ngực bị phơi bày, tự buộc lại dây vạt áo, lẩm bẩm: “Trẫm đâu có nguyện ý, đây không phải là chuyện tốt nàng làm ư?”
Cái tên trứng thối này, cãi hồi lâu tất cả đều là ông nói gà bà nói vịt. Anh Minh nhắm mắt thở phì phò, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng hiểu được tất cả đều do đĩa quy linh cao đó. Nàng đã nói mà, quy linh cao tầm thường cần gì phải đặc biệt truyền ngự y của Hoàng thượng điều chế. Nghĩ đến nguyên nhân này, lẽ ra cực khổ bây giờ vốn nên do Hoàng đế chịu, ai ngờ nửa đường rẽ hướng, đồ tốt vào bụng của nàng, nếu lão Phật gia biết thì nàng còn mặt mũi nào.
Đây là cái giá của việc tham ăn, Anh Minh đẫm nước mắt suy nghĩ, nghĩ xong rồi lại dặn dò một tiếng: “Ngài không được truyền chuyện này ra ngoài!”
Hoàng đế đồng ý: “Trẫm tuyệt đối không tiết lộ chuyện nàng nịnh bợ trẫm, ý đồ nhúng chàm trẫm ra ngoài.”
Anh Minh nghe xong cảm giác tim nhói lên một cái, lúc này nàng mắc mưu, coi như chịu thua. Gắng sức níu lấy trung y, nàng cắn chặt răng nói: “Sở hà Hán giới[*], ai vượt rào người đó là chó.” Sau đó kê đầu lên gối, một mình chịu đựng dày vò.
[*] Sở hà Hán giới (sông nước Sở, biên giới nước Hán): hai nước Hán - Sở trải qua nhiều cuộc chiến bất phân thắng bại nên đã lấy sông Hồng Câu ở nước Sở làm ranh giới phân chia giữa hai bên.
Hoàng đế chán nản, đây là mắng ai vậy? Cáu giận trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, phát hiện nàng không động đậy thì không khỏi thở dài, đêm lặng lẽ trôi, tâm trạng rối bời. Hiện tại có phải hắn không có tác dụng gì đối với nàng không? Nữ nhân một khi vô tình thì nhẫn tâm hơn nam nhân nhiều, mới vừa rồi còn ôm hắn không buông, lúc này lại trở mặt không nhận quen biết.

Vốn dĩ hắn cũng có lòng riêng, ít nhiều gì cũng chờ mong sự tình có thể tiến triển xa hơn một bước, ai ngờ đến đây đột nhiên kết thúc, thật thất vọng! Ở lại thì sợ nàng tỉnh dậy nghi ngờ hắn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hắn bất đắc dĩ đứng dậy, nhặt y phục trên mặt đất lên mặc lại, sau đó buộc thắt lưng. Bỗng nhiên nhớ đến dưới

đệm có hộp Quy Tâm đường của hắn, lỡ như bị nàng phát hiện thì thật khó xử. Vì thế thật cẩn thận bới bới tìm kiếm, sau khi tìm được buồn bã đứng nhìn nó một lúc lâu, tiếp đến xoay người, rời khỏi Hữu Nhật Tân.
Đức Lộc đang đứng chờ ở hành lang, lúc trực đêm ở tẩm cung, cánh cửa của chính điện chỉ đóng một nửa, nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến lập tức quay đầu lại, thấy Vạn tuế gia ôm hộp nhỏ của hắn đi ra từ phía đông, dáng vẻ vẫn uy nghiêm như cũ nhưng đầu tóc tán loạn, đuôi tóc bị bung ra, hệt như vừa trải qua một trận ác chiến.
Có chuyện gì vậy? Mới đánh nhau về à? Hắn vội tiến lên dẫn đường, nói: “Chủ tử gia, Hoa Tư đường đã chuẩn bị xong, nô tài hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.” Vừa nói vừa liếc sắc mặt của Hoàng đế: “Dược tính trong người nương nương đã hết chưa ạ?”
Hoàng đế lắc đầu, nặng nề đi về phía tây.
Rửa mặt xong, mới vừa nằm xuống lại trừng mắt nhìn đỉnh màn, không hề buồn ngủ, cũng không biết người kia hiện tại thế nào. Hắn trằn trọc trên giường, nhịn một hồi vẫn đứng dậy, tính đi qua xem nàng thế nào.
Một loạt đèn lồng treo lủng lẳng dưới mái hiên, hàng vạn chữ không xuyên qua được ô hoa trên cửa sổ, dưới mặt đất những bóng đen loang lổ lẫn lộn. Góc áo bào của Hoàng đế nhẹ nhàng phất qua, như một làn sương khói mỏng nhẹ, ngọn nến trên bàn trong Hữu Nhật Tân chỉ còn một đoạn ngắn, dây bấc nến đang cháy khá dài.
Ánh nến run rẩy dữ dội, hắn ở cạnh giường gọi nàng: “Hoàng hậu đã đỡ chút nào chưa?”
Nàng đưa lưng về phía hắn, không nói gì, nhìn dáng vẻ có lẽ đã ngủ rồi.
Thật lợi hại, dục hỏa thiêu đốt như vậy, nói hết là hết? Hoàng đế cũng không biết trúng tà chỗ nào, quỳ gối lên mép giường chồm người qua xem, lập tức thấy nàng trợn hai mắt lên giống như chết không nhắm mắt.
Hắn hoảng sợ: “Hoàng hậu!”
Thế nhưng Hoàng hậu của hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, vết đỏ ửng trên má đã nhạt hơn trước một chút, có lẽ đang dần khôi phục lại.
Chỉ là vẫn có chút không yên tâm, một đêm này chạy đi chạy lại bốn năm lần, nàng đắp chăn rất bất cẩn, hiện giờ ban đêm trời lạnh, hắn sợ nàng cảm lạnh, cẩn thận dém lại góc chăn cho nàng. Làm xong rồi trong lòng chỉ biết cảm khái đời này hắn chưa từng nhường nhịn một người nào như vậy. Mỗi đoạn đường từng đi qua trong đời đều khác nhau, gặp được những người khác nhau, những thứ học được cũng khác, ở bên cạnh nàng chưa học được điều gì hay ho, chỉ có học xong cách chịu thiệt thòi và bị khinh bỉ, vậy cũng coi như có tiến bộ.
Hôm sau Anh Minh tỉnh lại, thấy xung quanh lạ lẫm, nhất thời có chút phản ứng không kịp. Ngẩn ngơ hồi lâu mới nhớ chuyện tối hôm qua ở lại Hữu Nhật Tân. Mỗi chi tiết trong câu chuyện, nàng đều có thể nhớ lại, càng nhớ càng tuyệt vọng, hiện tại nên làm sao bây giờ? Nàng suýt nữa bật khóc, vội che miệng lại, tay chân luống cuống bắt đầu mặc quần áo vào.
Mới mặc một nửa thì ngoài cửa có người tiến vào, nàng trừng to mắt nhìn, may mà người tới là Tùng Cách. Tùng Cách cầm khay cười với nàng: “Chủ tử tỉnh rồi ạ? Nô tỳ mang xiêm y sạch sẽ đến cho người, người đừng mặc đồ hôm qua, thay bộ này đi.”
Anh Minh lo lắng đề phòng, để nàng hầu hạ. Vừa duỗi tay áo vừa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc ngươi tiến vào có gặp Vạn tuế gia không?”
Tùng Cách nói không có: “Vạn tuế gia canh năm đã thiết triều, lúc này vẫn chưa về đâu.”

A di đà phật, thật may mắn, sửa soạn xong nhanh chóng đi ra lại gặp phải Đức Lộc ở ngoài phòng. Đức Lộc tiến lên hành lễ, cười nói: “Chủ tử nương nương, Vạn tuế gia trước khi đi đã dặn dò, nói nương nương đừng vội trở về, một lát còn phải truyền Chu Thái y đến chẩn mạch cho nương nương.”
Có cái gì mà chẩn mạch nữa, hiện tại nàng chỉ muốn hồi cung, tốt nhất đóng cửa mười ngày nửa tháng không gặp ai. Hắn còn muốn giữ nàng là vì cảm thấy chê cười nàng chưa đủ, chờ trở lại tiếp tục trêu chọc nàng sao?
Nàng nhấp môi cười cười, nói không được: “Ta rất tốt, thay ta cảm ơn Vạn tuế gia săn sóc, không cần gặp Thái y nữa. Hôm qua ta thất lễ, lần tới lúc thỉnh an sẽ cáo tội với chủ tử sau.”
Mấy câu nói này quả thật là nhờ da mặt của nàng dày mới có thể giả vờ bình tĩnh tự nhiên. Thật ra trong lòng nàng đã rất muốn lập tức đào một cái hố chui xuống. Dáng vẻ xấu xí của nàng lúc mất hồn mất vía, người khác không biết nhưng Đức Lộc chắc chắn đã biết, nàng đã làm ra chuyện vượt mức với Hoàng đế như vậy, sao còn có thể tiếp tục ở lại Dưỡng Tâm điện!
Bước chân vội vã định đi về phía cửa Dưỡng Tâm điện nhưng vừa ngẩng mặt lên đúng lúc đối mặt với Hoàng đế vừa bước ra từ sau vách tường. Hắn dừng chân lại, không nói lời nào, chỉ ngạo mạn nhìn nàng. Anh Minh oán thầm oan gia ngõ hẹp, bất đắc dĩ hành lễ thỉnh an hắn, nếu hắn không để ý đến nàng thì cũng thôi nhưng hắn càng muốn chế nhạo nàng: “Như thế nào? Cảm thấy không ổn, muốn trốn tránh à?”
Anh Minh vô cùng uể oải, Tùng Cách và Hải Đường không biết nội tình trong chuyện này, tuy các nàng rũ mắt đứng hầu bên cạnh nhưng lỗ tai lại dựng lên thẳng tắp. Nàng không muốn mất mặt với hạ nhân, đỏ mặt nói: “Ngài đừng nói như vậy, ngài biết rõ là hôm qua ta không khỏe.”
“Trẫm không biết!” Giọng điệu của Hoàng đế nghiền ngẫm, ôm ngực nói: “Trẫm vốn nghĩ rằng nàng âm hư hoả vượng, không ngờ...”
Ban đầu Anh Minh còn hổ thẹn, cúi đầu rũ mắt, thậm chí không dám nhìn hắn. Kết quả hắn biết rõ tình hình thực tế còn cố ý chê cười nàng, nàng đã hơi bực, hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra, nghiêng đầu nói lời cay nghiệt: “Khó trách Vạn tuế gia không vui, bây giờ nghĩ lại tất cả đều là ta không đúng, tuy có lòng trung thành nhưng lại không thể đảm nhận nhiều việc. Hôm kia lão Phật gia đưa quy linh cao cho Vạn tuế gia, nếu Vạn tuế gia tự ăn, có lẽ không quá hai tháng hậu cung sẽ có tin vui. Đáng tiếc cuối cùng lại vào bụng ta, tất cả đều vô dụng, uổng phí tấm lòng của lão Phật gia.”
Lại giả vờ, biết rõ tin vui mà lão Phật gia và Thái hậu trông chờ chính là của nàng. Hoàng đế vốn không muốn tranh cãi với nàng, chỉ vì muốn dựa vào chuyện này khiến nàng ở lại lâu hơn. Hôm nay lúc thiết triều, một mình hắn ngồi trên long ỷ, đầu óc toàn nghĩ đến tình cảnh thân thiết với nàng, không thể nghe lọt tai chữ nào trong lời tấu của quần thần.
Đè chặt lồng ngực, dưới lòng bàn tay cảm nhận được hình thêu con rồng trên long bào khiến hắn nhớ đến cảm giác thân thể nho nhỏ nóng bỏng kia nép vào ngực hắn, dường như đến hiện tại vẫn còn sót lại ấm áp. Hắn thật sự không có tâm trạng nghe nghe báo cáo và ra quyết định chuyện gì, chỉ nghĩ mau chóng trở về, ai ngờ vào cửa lại phát hiện nàng tỏ vẻ không bận tâm. Hắn thấy nàng như vậy, trong lòng tất nhiên không vui.
Vì thế nhất định phải gây hấn, hừ một tiếng: “Nàng đừng có đã đoán được chuyện mà còn giả vờ hồ đồ, quy linh cao là nàng đưa tới, nàng thật sự không biết bên trong bỏ thêm thứ gì sao? Chưa từng nghĩ thầm muốn nếm thử ư?”
Anh Minh cũng không nóng nảy, chậm rãi nói: “Quy linh cao là ngài trăm phương nghìn kế bắt ta ăn, nếu mọi người đều có thể thuận miệng bịa chuyện, vậy có phải ta đây cũng nên hoài nghi Vạn tuế gia mơ tưởng ta, cố ý dỗ ta ăn không?” Vừa nói vừa liếc nhìn hắn: “Chân tướng sự việc thế nào, trong lòng ai nấy đều rõ ràng. Đừng nhắc lại chuyện tối hôm qua nữa, ngài bị hại mà ta cũng không được lợi gì, mọi người nhường một chút là được rồi.”
Hoàng đế bị nàng đáp trả đến cứng họng, cười nói: “Nàng cũng thật rộng lượng.”
Nàng dịu dàng cúi người: “Ta rộng lượng cũng là tăng thêm thể diện cho Vạn tuế gia, dù sao hôm qua là ta không giữ khuôn phép, để ngài chê cười rồi. Hôm nay Tinh Kỳ ma ma còn đang chờ dạy ta quy củ, ta thỉnh an Vạn tuế gia xong bây giờ phải trở về.”
Nàng nói xong lại hành lễ, dắt theo hai nô tỳ chậm rãi đi ra cửa. Trong lòng Hoàng đế không phục, đuổi theo tới cửa Dưỡng Tâm điện, chỉ thấy bóng dáng kia dưới ánh dương lấp lánh, thản nhiên đi về hướng đường mòn phía nam.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện