Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi
Nếu lời này do người khác nói sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng, một cô nương nghe thấy không thể không động lòng. Nhưng người nói lại là một bá vương ngốc, vậy thì không biết trong đó có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Anh Minh hoài nghi quan sát hắn, quả nhiên thấy hắn trừng mắt nhìn nàng, có lẽ vừa rồi nàng đổi trắng thay đen khiến hắn không vui, đáng tiếc là hắn không thể thẳng thắn nói với tổ mẫu nên đành chịu để nàng làm bừa. Mặc dù biết không thể thay đổi nhưng Anh Minh vẫn quyết định giãy giụa một phen: “Chủ tử có ý tốt, sợ ta đi lại nhiều vất vả, nhưng thật ra ta không cảm thấy vất vả. Hiện giờ ta còn đang học quy củ lễ nghi với các Tinh Kỳ ma ma, cung vụ trong cung cũng phải học tập Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương nhiều hơn. Lòng tốt của chủ tử ta xin nhận, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn nên không chuyển đi. Thứ nhất sợ quấy nhiễu thanh tịnh của chủ tử, thứ hai bản thân ta ở chung với chủ tử cũng không tiện, chi bằng ở lại Đầu sở điện như cũ, nơi đó tất cả đồ vật đều mới đặt mua, ta ở cũng thoải mái.”
Thái Hoàng Thái hậu còn chưa lên tiếng, Hoàng đế đã mở miệng tiếp lời trước. Hắn cười như không cười nhìn nàng: “Lời này sai rồi, đồ trẫm dùng đều là đồ tốt nhất trong thiên hạ, đồ dùng của Hoàng hậu mặc dù tinh tế cũng không thể quý giá bằng của trẫm. Hơn nữa nàng đã ở Dưỡng Tâm điện không chỉ một hai lần, trẫm thấy hôm sau mặt mày nàng lúc nào cũng hồng hào, đâu có không thoải mái như nàng nói? Đi thôi nào, ở Dưỡng Tâm điện tốt hơn.”
Anh Minh không ngừng lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Thôi, ý tốt của chủ tử ta xin nhận.”
Hoàng đế nói: “Đi thôi, trẫm không yên tâm về nàng.”
Nàng tiếp tục lắc đầu: “Không đi, sẽ gây thêm phiền phức cho chủ tử.”
Hoàng đế nhếch miệng lôi kéo: “Không phiền, trẫm không muốn rời xa nàng.”
Ôi, Thái hậu nhìn bọn họ giằng co hoa cả mắt, không hiểu rốt cuộc bọn họ đang làm gì, đành nói: “Cuối cùng là đi hay không đi?”
Kết quả thái độ hai bên đều vô cùng kiên quyết, một người nói đi, một người nói không đi nhưng hai người không ai nổi giận, trên mặt đều treo nụ cười tươi tắn dịu dàng, giống như chỉ đang bàn luận hôm nay ăn bánh ngô hay ăn mì trộn, nội dung giản dị, không hề toan tính.
Thái Hoàng Thái hậu nhìn bọn họ giở trò, không sốt ruột cũng không đau đầu, người trẻ tuổi thích làm ầm ĩ, cứ mặc kệ bọn họ là được. Bọn họ có cách ở chung của bọn họ, người già như bà không nên nhúng tay vào, đó là đạo lý nhân sinh. Người trẻ bọn họ đang cãi cọ mà người lớn lại thêm dầu vào lửa thì việc nhỏ cũng biến thành việc lớn. Nếu không muốn khiến bọn họ cãi đến không nhìn mặt nhau thì trưởng bối phải học cách im lặng.
Thái Hoàng Thái hậu có ưu điểm này, lúc trước vào thời Tiên đế cũng vậy, chuyện hậu cung của nhi tử bà rất ít khi nhúng tay vào, cho nên luôn là vị bà bà khiến người khác yêu thích. Hiện giờ tôn nhi lớn, bà lại yêu thương tôn nhi hơn cả Tiên đế, nhưng ngoài những trách nhiệm nên làm của tổ mẫu, trước giờ bà vẫn không hỏi đến chuyện khác. Ở trong mắt bà, chỉ cần không gây ra chuyện gì quá phận thì đều là chút tình thú nhỏ có thể tha thứ, bà sẽ không xụ mặt đến dạy dỗ Hoàng hậu nên thuận theo ý của Hoàng đế, xem Hoàng đế là trời, thế nhưng nếu mỗi ngày đều cãi nhau long trời lở đất thì cũng không tốt. Hoàng hậu phải linh động một chút, lòng dạ rộng lượng thì thân thể mới càng khỏe mạnh được. Người ta đưa khuê nữ bảo bối vào cung, sau một hai năm bị dạy dỗ thành tức giận mà không dám phát tác, đây không phải là phong làm Hoàng hậu mà là đang nuôi tức phụ từ bé.
Thái Hoàng Thái hậu cười tủm tỉm, lúc nghe thấy Anh Minh nói: “Chúng ta cần phải tuân thủ quy củ, không tin ngài hỏi Hoàng tổ mẫu đi”, thì bà phất tay tiếp lời: “Các ngươi đều không còn nhỏ, bản thân tự quyết định mọi chuyện, ta mặc kệ.”
Dáng vẻ của Hoàng đế vẫn là cẩn thận uy nghiêm, ánh mắt thản nhiên liếc Anh Minh một cái: “Thân thể nàng ốm yếu, qua hai ngày nữa là trung thu, trời càng lúc càng lạnh, không thể ra gió nhiều, đừng quên bản thân còn có bệnh suyễn.”
Anh Minh chợt như được khai sáng, xém chút quên mất chuyện này. Nếu hắn đã nhắc tới, vừa lúc lấy làm cớ, nàng dịu dàng nói: “Ta cũng có ý nghĩ này, lỡ như phát bệnh ở trước mặt ngài thì lại khiến ngài lo lắng. Tẩm cung của ta đầy đủ đồ dùng, chai lọ vại bình dọn qua dọn lại rất phiền phức… Nếu không thì tính thế này, ta bế quan hai tháng, không đi đâu cũng không đến chỗ ngài, tránh bị trúng gió trên đường đi, ngài thấy được không?”
Hoàng đế giữ vững phong độ ngoài mặt, còn trong lòng đã mắng nàng lên tận trời, miệng chỉ nói hai câu: “Bế quan hai tháng, nàng không ngộ đạo thì bế quan cái gì? Nàng ở bên cạnh trẫm, Chu Hưng Tổ luôn có mặt, lỡ như thân thể có vấn đề thì Chu Thái y cũng kịp thời phát hiện.”
Anh Minh âm thầm nghiến răng, đây coi như là tương kế tựu kế, thân thể có vấn đề cái gì chứ, nói thật uyển chuyển. Hoàng đế là người văn nhã, thói quen nói lời dịu dàng điềm đạm đã nuôi dưỡng nhiều năm, có lẽ người khác còn đang suy nghĩ dụng ý trong lời nói của hắn thì Thái Hoàng Thái hậu đã ngộ ra.
“Ta thấy ở Dưỡng Tâm điện cũng tốt.” Thái Hoàng Thái hậu nói: “Gần nhau dễ chăm sóc, Hoàng hậu thấy thế nào?”
Anh Minh cười cười: “Lão Phật gia nói không sai, nhưng nếu ta ở Dưỡng Tâm điện, sợ các phi tần hậu cung gặp phải nhiều bất tiện. Vạn tuế gia không phải của một mình ta mà là Vạn tuế gia của mọi người.”
Nàng quả nhiên là người dẻo miệng, lời thoái thác vừa rồi không khiến lão Phật gia mất mặt, lại có thể giúp bản thân an toàn rút lui, thuận tiện còn tạo được thanh danh hiền đức, thật khổ cho nàng nghĩ ra một chiêu như vậy.
Trong lòng Hoàng đế không vui nhưng thấy Thái Hoàng Thái hậu cho rằng nàng nói có lý thì cũng không tiện nhất quyết giữ ý kiến của mình, giả ngu cười nói: “Vốn là chuyện này không cần lão Phật gia nhọc lòng vì chúng ta, trẫm và Hoàng hậu bàn bạc riêng là được.”
Thái Hoàng Thái hậu gật đầu, Thái hậu cũng vui vẻ hoà giải: “Hoàng hậu à, đây đều là vì Hoàng đế luyến tiếc ngươi. Vận mệnh của ngươi thật tốt, sau này hai người phải chung sống hòa thuận!” Bà khuyên xong lại gọi Anh Minh: “Đây là danh sách lễ vật ban thưởng trong đại hôn do Lễ bộ định ra, có phần ban cho ngươi, cũng có phần ban cho cha mẹ ngươi, ngươi đến xem có còn thiếu món gì không.”
Anh Minh hơi đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Lão Phật gia và Hoàng ngạch nương làm chủ là được, không cần hỏi nô tỳ đâu.”
Thấy Hoàng hậu ngượng ngùng, Thái hậu thuận tay đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế tiếp nhận rồi xem qua, tuy không phải lần đầu hắn đại hôn nhưng chi tiết sắp xếp thế này là lần đầu hắn xem qua. Hai trăm lượng hoàng kim, một vạn lượng bạc trắng, đây là theo tục lệ. Ngoài ra còn có quy định được truyền lại từ người Kỳ xa xưa đó là phải tặng hộp trà bằng vàng bạc, hai mươi con văn mã (ngựa có màu lông đẹp rực rỡ) , bốn mươi con nhàn mã.
Còn ban thưởng cho cha mẹ của Hoàng hậu, đại khái là vàng bạc tơ lụa và triều phục bốn mùa trong năm. Nhà Đế vương làm việc vô cùng chú ý thể diện, ban thưởng không thiếu bất kỳ một huynh đệ nào trong nhà Hoàng hậu, ai cũng đều có tơ lụa và ngựa. Hoàng đế khép danh sách lễ vật lại, gật đầu: “Trẫm thấy vô cùng đầy đủ, đến lúc đó lệnh Lễ bộ Thượng thư Đa Lang làm Chính sứ, Tổng quản Nội Vụ phủ đại thần Vân Phác làm Phó sứ, đưa lễ vật đến phủ đệ Hoàng hậu tiến hành lễ nạp thái. Chờ qua trung thu, trẫm lại phái quan viên cáo tế thiên địa, Thái Miếu và Phụng Tiên điện.”
Thái Hoàng Thái hậu vô cùng vui mừng, Hoàng đế đại hôn, lễ nghi phiền phức rất nhiều nhưng hắn nguyện ý tự lo liệu, đây là sự công nhận lớn nhất đối với cuộc hôn nhân này. Tốt lắm, Đế Hậu tình cảm hoà hợp, tảng đá trong lòng bà đã buông xuống được rồi. Tuy rằng sau khi rời khỏi đại điện, trên đường trở về bọn họ đã bắt đầu cãi nhau xô đẩy nhưng đánh là thương mắng là yêu, Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu nhìn qua cửa sổ, cười vô cùng vui vẻ.
Thật ra ban đầu ở Từ Ninh cung mỗi người đều cố gắng kìm chế, đi đến đường nhỏ lập tức quyết định phân cao thấp, Hoàng đế nói: “Nàng theo trẫm về Dưỡng Tâm điện.”
Anh Minh không muốn: “Ta phải về Đầu sở điện.”
“Sau này nàng sẽ ở Dưỡng Tâm điện.”
Anh Minh nhất quyết không nghe theo hắn: “Cho dù đại hôn ta cũng không nên ở Dưỡng Tâm điện, ngài đừng làm khó người khác.”
“Ở chung với trẫm là làm khó người khác?” Hoàng đế cười lạnh: “Không phải nàng thừa nhận trước mặt lão Phật gia và Thái hậu sao, lúc này giả bộ cái gì? Từ trước đến nay trẫm chưa từng gặp người như nàng, rõ ràng là không có chuyện gì cả, vậy mà dám phồng má giả làm người mập (nói dối) ở Từ Ninh cung.”
Anh Minh tức giận đến sôi máu: “Ta là vì bản thân sao? Ta đây là vì an ủi lão Phật gia và Thái hậu! Nếu để bọn họ biết tốn nhiều tâm tư như vậy mà Vạn tuế gia vẫn không thể làm hết sức thì không biết sẽ nhìn ngài bằng con mắt gì nữa. Ta đặt cược thanh danh của bản thân để bảo vệ ngài chu toàn, ngài cũng đừng kén chọn nữa, mau cảm ơn ta đi.”
Hoàng đế tỏ vẻ cao quý: “Trẫm cảm ơn nàng? Nàng nhận nổi lời cảm ơn của trẫm sao! Cái gì gọi là trẫm không có làm hết sức? Ai nói trẫm không thể? Nếu không phải nàng đuổi trẫm đi thì trẫm đã cho nàng xem trẫm có được hay không rồi!”
Anh Minh ngây ngẩn cả người, kinh sợ nói: “Hoá ra ngài thật sự muốn làm chuyện đó với ta? Ta đang trúng độc mà ngài vẫn hạ thủ được ư?”
Hoàng đế tức đến mức muốn nôn ra một chậu máu: “Nàng không phải Hoàng hậu của trẫm à, trẫm làm như vậy với nàng có gì sai?”
Đúng vậy, hình như là không sai, nhưng thừa lúc cháy nhà hôi của không phải việc làm của quân tử. Anh Minh quay mặt đi, nhìn bầu trời rộng lớn thở một hơi, trong mắt toàn là hình bóng của người này khiến lòng nàng vô cùng buồn bực, đợi nàng hòa hoãn lại mới nói: “Hiện tại còn chưa đại hôn, nhà của ta