Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
Khuôn mặt Anh Minh không có biểu hiện gì: "Lời của Vạn tuế gia thật hiếm thấy, người là Hoàng đế, hậu cung có ba ngàn giai lệ, sợ cái gì chứ. Nếu như phát tác..." Nàng đỏ mặt nói: "Nếu phát tác thì lật thẻ bài, chuyện như vậy không cần ta phải dạy người nha."
Đức Lộc vô cùng hồi hộp nhìn chằm chằm vào Vạn tuế gia, trong lòng gào thét, cơ hội tốt ngàn năm có một, lập tức nói người không cần người khác, chỉ cần nương nương!
Còn Anh Minh nói xong câu này thật ra cũng có chút suy nghĩ, hy vọng hắn dốc hết tâm tư thì dù là không nói thẳng ra, chỉ cần mượn chuyện lúc đầu kiên quyết muốn nàng dọn vào Dưỡng Tâm điện để nói, nàng cũng sẽ hiểu.
Nói đến cùng, nàng cũng chỉ cần hắn cho nàng câu trả lời chắc chắn mà thôi, ra vẻ thì ra vẻ, chính nàng cũng biết, nhưng thiếu câu nói kia, đời này sẽ như thiếu cái gì đó. Hắn và Hải Ngân Đài trước đây không giống nhau, hôn sự giữa nàng và Hải Ngân Đài là bình đẳng, hai thế gia liên hôn, không ai nói ai trèo cao. Nhưng Hoàng đế trị vì thiên hạ, nắm quyền sinh sát, chung quy không thể đối xử với hắn như với người khác được. Chính mình muốn yêu nhưng không dám yêu, nếu biết suy nghĩ của hắn, nàng sẽ chuẩn bị thật tốt. Nếu hắn yêu nàng, nàng có thể an tâm lớn mật; nếu hắn không yêu nàng, vậy nàng sẽ tuân thủ bổn phận, không vượt lôi trì nửa bước.
Vạn tuế gia, người phải nói một câu thật lòng chứ? Nàng chăm chú nhìn hắn, người ngồi dưới cửa sổ nghiêng đầu, khuôn mặt anh tuấn như thiếu niên. Anh Minh không phải người dạn dĩ, dũng cảm tiến tới phía trước chỉ vì chịu đựng, từ nội tâm mà nói, nàng ở thâm cung lúc nào cũng sợ hãi, mặc dù có chiếu thư phong Hậu, họa phúc sớm tối, ai biết được ngày mai có giữ được đầu để ăn cơm hay không. Một câu khẳng định của hắn chính là phương thuốc bảo mệnh của nàng, nàng chờ biểu hiện của hắn, cũng là chờ cho nội tâm bất ổn gần đây của nàng một câu trả lời.
Thật đáng tiếc, hình như nàng đã nghĩ quá nhiều, vị kia căn bản là không hiểu được ám chỉ của nàng, ngược lại còn có chút buồn bực, đứng lên nói: "Đúng, Hoàng hậu nói đúng. Trẫm không phải là Vạn tuế gia của một người, mà là Vạn tuế gia của toàn bộ người trong hậu cung. Đến lúc đó trẫm sẽ lật thẻ bài, nàng yên tâm, không nghẹn chết được trẫm đâu." Một câu vô tâm lúc trước của nàng hắn nhớ rất lâu, vốn không định tính toán truy cứu, nhưng nàng lại nhắc tới, hắn lập tức cảm thấy một tấm lòng nhiệt huyết của mình bị hất vào sa mạc. Nàng không hề quan tâm hắn, nguyện ý hắn mưa móc đều dính, đây có phải là yêu không?
Hắn ra khỏi Tây Tam sở, đi rất quyết tuyệt, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại. Lúc đi còn ném lại một câu: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi." rất vô tình, rất lạnh lùng, hắn nghĩ dù sao nàng cũng sẽ không lưu luyến, cũng không nhìn theo hắn. Đi thì đi, nàng có thể không tim không phổi mà vui vẻ, dù gì trước đây nàng vẫn luôn như thế.
Hoàng đế chắp tay vào nhau, chầm chậm đi trên con đường hẹp dài, ánh nắng chiếu lên người nhưng không hề cảm nhận được độ ấm. Tình yêu bị người khác khinh thường, nhìn bầu trời thấp thấp, tường đỏ ngói xanh không hề có màu sắc gì đáng nói, toàn là xám xịt, không có chút ý nghĩa nào.
"Đức Lộc," Hoàng đế nói: "Đời này của trẫm cứ như vậy đi!"
Lời sau đó hắn không nói ra, phụ mẫu không thân thiết, hôn nhân không như ý, một đám oanh oanh yến yến trong hậu cung đều là liên hôn chính trị, bao gồm Hoàng hậu của hắn cũng vậy, cho nên nàng mới không thích hắn, chỉ ứng phó theo lệ với hắn.
Đức Lộc lo sợ nói: "Vạn tuế gia đừng nói như thế ạ, người là người đứng đầu thiên hạ, trên đời này còn có thứ gì người muốn mà không được? Mặc dù nô tài ngu dốt, nhưng hầu hạ trước mặt Vạn tuế gia lâu như vậy, tâm tư của chủ tử nô tài cũng to gan đoán thử. Thật ra Hoàng hậu không phải là người có lòng dạ sắt đá, nàng ấy có tình có nghĩa với Vạn tuế gia."
Hoàng đế hừ cười một tiếng: "Có tình có nghĩa? Đến nay nàng vẫn còn đánh lôi đài với trẫm, loại người có tâm tư quá lớn này là khó nắm giữ nhất, ngươi tốt với nàng thì nàng cũng vô tri vô giác. Có đôi lúc trẫm thử ngẫm lại, vật không phải của ngươi, có cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa gì, để nàng làm ở trong điện cả đời cũng được."
Đức Lộc mỉa mai, thầm nghĩ, trong lòng người ngoài nàng thì còn có thể có gì chứ, nam tử hán đại trượng phu miệng phải thật như lòng, như vậy mới có thể dụ dỗ được đại cô nương, để cho nàng muốn sống muốn chết vì người. Còn người đây, không quá ba câu đã đâm chọc người ta, người ta cũng không phải cái sàng, càng nhiều lỗ càng tốt. Người ta là cô nương, cô nương thì phải ôn tồn, nói dễ nghe một chút, ấm áp một chút, người chưa kịp buồn phiền thì đại cô nương đã tự mình tới rồi.
Nhưng những lời này hắn không dám nói với Vạn tuế gia, dù là nói thì cũng phải uyển chuyển, hắn suy nghĩ một lúc mới nói: "Chủ tử gia đừng nản chí, không phải sắp tới trung thu rồi sao, ngắm trăng thưởng cúc, thời tiết rất tốt! Trong cung bày yến, chủ tử nương nương ngồi gần người một chút, người xem..."
Hai hàng chân mày của Đức Lộc vừa ngắn vừa thô, lông mi như tằm chết khô không nhíu lại được, ra vẻ muốn hiến kế cho Vạn tuế gia.
Hoàng đế nhìn hắn: "Ngươi làm mặt quỷ gì vậy, thiếu đòn à?"
Đức Lộc chớp chớp đôi mắt nhỏ, từ bỏ, nói Vạn tuế gia bớt giận: "Ý của nô tài là chủ tử nương nương ngồi gần người, nô tài cho người một chủ ý, lúc người thấy tay của nương nương đặt xuống, người lập tức nắm lấy, đừng quan tâm nàng tránh hay không, người nắm đừng buông ra, nương nương sẽ hiểu thôi."
Thế nhưng Hoàng đế rất do dự, cũng không quá tin tưởng lời của tên cẩu nô tài này, thậm chí hắn còn lo lắng cái người không rõ bốn sáu kia sẽ kêu lên, hoặc là dứt khoát gỡ tay hắn ra.
“Có được không đó?"
Đức Lộc gật đầu như giã tỏi: "Chủ tử gia tin nô tài một lần đi, nô tài dám bảo đảm, nếu như chiêu này không dùng được, cứ cho phụ thân của nô tài chết đi."
Hoàng đế rất không hài lòng với lời này của hắn: "Ngươi có mấy phụ thân để đánh chứ, phụ thân ngươi trêu chọc ngươi hả?"
Đức Lộc nói: "Nô tài không có nhiều phụ thân như vậy, nô tài là nghĩ lấy lão nhân gia ông ra thề, thì chuyện sẽ chắc chắn hơn."
Hoàng đế hừ hừ, có đứa con trai như thế xem như là xui xẻo, chuyện tốt đâu không thấy, lại lấy mình ra thề thốt.
Dù sao hiện tại cũng không có cách nào khác, mà này coi vậy cũng có chút ý tứ. Tuy rằng hắn rất không muốn nói rõ lòng mình, sợ không được nàng đáp lại, sẽ mất mặt trước nàng. Nhưng tình cảm giữa nam nữ, thế nào cũng phải có người đâm thủng lớp giấy cửa sổ, dù được hay không thì cũng xem như đã dốc hết sức, sau này sẽ không tiếc nuối.
Hắn bắt đầu yên lặng suy tính, tự định giá hồi lâu mới hỏi Đức Lộc: "Hoàng hậu có yêu trẫm chứ?"
Đức Lộc hầu như là không cần suy nghĩ đã khẳng định: "Người là ai chứ, trên đời này có cô nương nào không yêu người! Người xem người làm người ngay thẳng, cần chính yêu dân, thận trọng giữ gìn giang sơn xã tắc, trước khi nương nương tiến cung, người cũng không hề suy nghĩ gì đến tư tình nữ nhi. Mỹ nhân yêu quân tử, nếu nô tài là mỹ nhân, nô tài cũng yêu người."
Hoàng đế bị lời hắn nói làm cho buồn nôn, nhìn gương mặt này, thật là làm người ta váng mắt, hắn mở tầm mắt nói: "Đại yến trung thu ngươi sắp xếp cẩn thận, ngày đó trẫm muốn nắm tay Hoàng hậu, sau đó nếu như có cơ hội, trẫm sẽ nói hết lời trong lòng trẫm với nàng."
Đức Lộc vâng một tiếng, cười nói: "Vạn tuế gia, có lẽ nương nương đang chờ người đó. Chỉ cần người quyết định chủ ý, ôn tồn nói chuyện với nương nương, nương nương cảm động, xoay người ôm người vào lòng cũng không biết chừng."
Hoàng đế cảm giác có lẽ mình thật sự rất yêu nàng, Đức Lộc nói trong lòng nàng có hắn, nghĩ lại, lòng hắn hơi run lên.
Trở lại Càn Thanh cung, nghe các quan lại tấu lên cũng hời hợt. Quân cơ Chương Kinh đang bẩm báo trật tự rõ ràng động tĩnh gần đây của Khách Nhĩ Khách Tứ bộ, nói đến đoạn tá lĩnh Ô Lương Hải thượng tấu triều đình, hiện giờ nhân mã đã trú đóng ở Bố Sắc Sơn, nơi giao giữa Tạ Đồ Hãn và Xa Thần Hãn, hắn lại đang suy nghĩ gần gũi nàng thêm chút nữa sẽ nói lời trong lòng với nàng. Giữa bọn họ sẽ có chút cách trở về Tiết gia, Tề gia. Nhưng nếu như hai bên nói rõ ràng, nàng cũng không phải là người cố tình gây sự, như vậy có thể hiểu được sự khó xử của hắn.
Hắn đứng dậy đi tới sa bàn (bản đồ cát) nghiên cứu địa hình, cầm lá cờ trú quân lên, cắm vào chỗ hai con sông đổ vào: "Một nửa binh lực của Xa Thần Hãn đóng ở bên cánh phải, từ Bố Sắc Sơn đến Xa Thần Hãn cách hai con sông. Nghĩ cách đẩy binh cánh phải vào bán đảo, chặt đứt đường lui, như vậy nhất định có thể làm tiêu tan nhuệ khí của quân địch."
Hoàng đế luôn hùng tâm bừng bừng khi nói đến vấn đề quân sự , người Kỳ ngồi trên lưng ngựa tranh đấu giành thiên hạ, hắn không bao giờ đánh mất nhiệt huyết của tổ tiên. Những năm gần đây bản đồ Khách Nhĩ Khách Tứ Bộ thay đổi mấy lần, hắn muốn giải quyết triệt để nan đề thiên cổ này, sau này giang sơn truyền tới tay con hắn sẽ không còn chịu cảnh du mục biên thùy hỗn loạn quanh năm, bách tính Ô Lan Sát Bố và Tích Lâm Quách Lặc sẽ không lo lắng bị đoạt dê, bò, bị đốt lều lớn.
Hoàng đế chỉ thị tác chiến, các bộ kinh lược lập tức tụ tập bày kế, tạm tính do Thiên Can điều động hai kỳ phối hợp với Ô Lương Hải, ba đạo đại quân bọc đánh, thẳng tay lấy Ôn Đô Nhĩ Hãn. Nhưng Hoàng đế cũng không phải người bảo thủ, bình thản cười nói: "Trẫm ở kinh sư quanh năm, trước