Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vy Phi
Hôm nay coi như đã nhìn ra, người này không chỉ tự đại mà còn có thể trợn mắt nói dối nữa.
Rõ ràng chính hắn muốn ra ngoài ăn hoành thánh, bây giờ sợ người ta cười nhạo, lại ấn cho nàng tội danh tham ăn, thiên lý ở đâu cơ chứ! Nàng cầm thìa múc hoành thánh, mới ra nồi còn nóng hổi, nàng thổi mạnh hai cái, thổi trúng nước canh bị bắn ra ngoài, văng lên mặt hắn, hắn cũng không hé răng, tự mình lau đi.
Nhưng vẻ mặt ấm ức như vậy, ngược lại kích thích sự mềm mại trong lòng nàng. Kéo lọ giấm bên cạnh qua, rót cho hắn một đĩa dấm: "Thịt dê ăn nhiều sẽ bị ngấy, gia dùng kèm giấm để giảm bớt."
Lão Trương đầu cười rộ lên: "Hiện giờ người như hai vị không nhiều lắm, nhất là gia đình phú quý, trong nhà có đầu bếp tốt nhất chuẩn bị, đâu có xuống phố ăn hoành thánh không lên được mặt bàn này."
Anh Minh nếm một miếng, cây tể thái, bỏ thêm chút thịt băm, trong miệng có vị thanh thanh. Món này làm giống như món cháo lá sen lần trước nàng hiếu kính cho Thái hậu, đơn giản là loại bỏ các thứ phiền phức kèm theo, giữ được nguyên vẹn chỗ tốt của rau. Nhìn lại bên trong bát, những lấm chấm nhỏ hẳn là tương tôm rồi. Nàng cười nói: "Tay nghề của đại gia thật không đơn giản, ta thấy không hề kém hơn đầu bếp nhà chúng ta, gia nói có đúng không?"
Hoàng đế ê a: "Đó là đương nhiên." Hương vị trong trí nhớ, gần như không thay đổi, hắn nói: "Nàng có ngửi được không, thịt dê này không có mùi gì cả, ta chia cho nàng một cái để nếm thử, được chứ?"
Con người có chấp niệm, dường như bắt được đối phương ăn một miếng đồ ăn mà đối phương kiêng kị chính là một thành tựu lớn lao. Hoàng thượng cũng không ngoại lệ, lòng hắn đầy chờ mong nhìn nàng, kết quả nàng lập tức hiểu ý, vớt một viên hoành thánh từ trong bát của mình bỏ vào bát hắn: "Người muốn nếm của ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải lòng vòng như vậy."
Hoàng đế nghẹn họng, không thể làm gì được. Bên kia Đức Lộc và Tiểu Phú không dám ngồi cùng bàn với họ, hai người tìm ghế ngồi chỗ cửa, cầm cái bát lớn trong tay, đang hít hà ăn ngon miệng.
Hoàng đế nhìn viên hoành thánh nàng mới bỏ vào, nếu là trước đây thì nhất định là không nhịn được, dù sao thì cái thìa kia đã bị nàng ngậm qua rồi. Hôm nay tâm tình không giống trước, ngược lại nghĩ không có gì.
Hắn thuận theo cắn một miếng, viên hoành thánh này hắn ăn còn tỉ mỉ hơn bất cứ món sơn hào hải vị nào. Ánh mắt của nàng sáng lên, hoành thánh dưới ánh đèn phản chiếu vào mắt nàng, hiện lên ánh sáng mê người. Nàng hỏi ăn thế nào, Hoàng đế gật đầu. Nàng lại hỏi: "So với nhân thịt dê thì sao?"
Nàng dời tầm mắt đi, cũng không tranh chấp nhân nào ngon hơn với hắn, nàng chỉ buồn thôi, viên hoành thánh quá nhiều, vị tuy ngon nhưng thật sự không ăn nổi.
Ngay lúc đang buồn, có người mang một bọc tròn đi vào, trong tay cầm một chén chè trà dầu [1], vừa đi vừa nói: "Lão Trương đầu à, mượn chỗ của ông nghỉ chân một chút nhé."
[1] Chè trà dầu (油茶) là món ăn vặt cao cấp truyền thống của Bắc Kinh. Mọi người muốn tìm hiểu thêm thì lấy tiếng Trung cho vào google nha.
Mở quán buôn bán cần suôn sẻ, tiện cho người thì chính là tiện cho mình, lão Trương đầu bận rộn chuẩn bị cho nhóm đổi ca ở cổng thành, không hề liếc nhìn, nói thẳng: "Ngài cứ tùy ý."
Lều bằng vải bạt này không lớn, chỉ bày được bốn chiếc bàn nhỏ mà thôi. Người nọ đi tới, qua phía sau Anh Minh, Tiểu Phú và Đức Lộc còn chia kịp đi qua thì Hoàng đế nhanh chóng đứng dậy chắn giữa người nọ và Anh Minh. Việc này hiển nhiên là dọa người nọ sợ, cười làm lành nói: "Mọi người sao vậy, cho qua, cho qua..."
Đương nhiên cuối cùng là nghỉ chân không được, còn phải bưng chè trà dầu của hắn đi. Hoàng đế anh hùng cứu mỹ nhân, tự mình cảm thấy rất tiêu sái, nhưng tiêu sái chưa tới đâu thì phát hiện túi tiền trên eo không còn.
Hắn hốt hoảng sờ một vòng, tốt lắm, không hi vọng gì rồi, chắc chắn là người nọ ra tay trong lúc hắn đứng lên. Hắn lớn lên trong cung, không biết những chiêu trò đầu đường xó chợ kia, cũng không biết dưới thanh bình thịnh thế là ẩn giấu không ít người giở thủ đoạn. Hắn há hốc miệng, Anh Minh tháo túi tiền của mình xuống, đặt trước mặt hắn.
Hoàng đế đau buồn đứng tại chỗ, tiu nghỉu nói: "Bây giờ như ý nàng rồi, nàng có thể quang minh chính đại cho vay tiền nặng lãi."
Anh Minh lắc đầu: "Chỉ lấy tiền vốn, không thu tiền lời." Chỉ vì hành động trượng nghĩa vừa rồi, bản thân nàng càng thêm thích hắn, không liên quan đến thân phận địa vị, cũng không liên quan đến có hôn ước hay không, chỉ đơn giản là thích hắn.
Tên bá vương ngốc này, thì ra cũng giống như người khác. Hắn sợ tên trộm kia chạm vào sau lưng nàng, chiếm tiện nghi của nàng nên mới vội vàng chắn phía sau nàng. Chỉ một hành động như vậy đã khiến nàng cảm thấy có trượng phu che chở cũng khá tốt. Ban đầu tiến cung nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy, nàng cho là sau này chỉ có thể vòng quanh bức tường trong cung, trải qua ngày tháng bà bà (mẹ chồng) không thương cửu cửu (ba chồng) không thích. Hiện giờ xem ra nàng chưa từng mất đi phúc khí, rời khỏi sự che chở hết lòng của người nhà, gặp nam nhân không thể nào làm cho người ta thích, nhưng lại có một trái tim thuần khiết chân thành. Bây giờ nàng thật sự muốn về nhà, muốn gặp nãi nãi, nói cho bà biết sau này nàng đã có chủ, nàng sẽ không cần phải lo nghĩ cho mình nữa, thật tốt quá!
Cô nương lơ đễnh mọi việc, trong lòng cũng có chỗ mềm mại ấm áp. Nàng nghĩ thầm, không biết tại sao mũi lại cay cay, vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn.
Hoàng đế phát hiện chuyện này không đơn giản, thái độ của nàng thay đổi lớn, chuyện khác thường tất có quái lạ, vậy nên hắn nhích lại gần một chút, nhỏ giọng hỏi: "Nàng làm sao vậy? Không muốn cho trẫm mượn tiền sao? Cần gì phải nhỏ mọn như vậy, quay về trẫm trả nàng gấp bội, nha?"
Nàng lắc đầu, không nói lời nào.
Hoàng đế không nhìn thấy mặt nàng, có chút nóng nảy, hắn gục xuống dán mặt lên mặt bàn để nhìn, vừa thấy thì ngạc nhiên: "Sao vậy? Nàng đang khóc sao?" Đức Lộc và Tiểu Phú đã đuổi theo tên trộm, không có ai thay hắn nghĩ kế, hắn thấy nàng nước mắt lưng tròng, nhất thời hoảng hồn, vỗ vỗ lên vai nàng nói: "Dù gì nàng cũng xuất thân từ phủ Công hầu, sao lại nhỏ nhen như vậy?"
Anh Minh không được tự nhiên lầm bầm: "Ai nhỏ nhen?" Nàng nhẹ nhàng nâng tay áo lên lau mắt, nhỏ giọng nói: "Ta là do nóng... Người không ăn hoành thánh của người đi, lằng nhằng với ta làm gì?"
Nói được như vậy thì tốt rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ăn từ từ, đừng vội. Nếu như nàng thích, chúng ta đưa chủ tiệm này về, để ông ấy thường xuyên gói hoành thánh cho nàng, có được không?"
Nàng mím môi cười nhạt, nói không cần: "Trời đất bên ngoài rộng lớn, ở bên ngoài tự mình bày một tiệm nhỏ, có thể làm chủ chính mình. Nếu như trở về cùng chúng ta, phải chịu nhiều gò bó, người ta sẽ không quen. Sau này chúng ta muốn ăn thì ra ngoài, cho người chuẩn bị trước, không như bây giờ để có người ngoài trà trộn vào, thứ nhất là mất nhã hứng, thứ hai là không an toàn, có đúng không?"
Hoàng đế nghe nàng nói chuyện dịu dàng, không có dự định cho vay, tất cả đều là suy nghĩ cho sau này, trong lòng bắt đầu trở nên ôn hòa. Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, giống như mới gặp gương mặt kia lần đầu, thời gian trước kia đều là mơ hồ, hôm nay mới xem là chân chính bắt đầu.
Nhìn chằm chằm vào hạt châu, cũng không biết tay nhất lên từ lúc nào, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, năm ngón tay non nớt kia đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Không biết nàng có phát hiện hay không, lòng Hoàng đế hoảng loạn, hồi hộp đến mức tim sắp nảy lên tới cổ họng, nhưng hắn không dạt tay ra. Khác với đêm trung thu đó, không phải hùng hổ, mà là im hơi lặng tiếng tắm trong gió xuân. Bàn tay trơn nhẵn mềm mại, thuận theo mà yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn nhẹ nhàng cầm lấy. Hắn nghĩ có lẽ trên tay này có chốt khởi động, mặt của nàng dần hồng lên, đỏ ửng lan ra, kéo đến tận cổ áo viền xanh.
Tất cả cảm giác của cơ thể đều tập trung lên tay, một cử động nho nhỏ cũng có thể làm cho tim đập mạnh. Thật ra Anh Minh muốn trêu hắn, bây giờ không phải là có muỗi chứ, nhưng sợ rằng lời này quá giết phong cảnh nên đành thôi. Nàng bắt đầu cân nhắc, bản thân có nên đáp lại hắn hay không. Hay là đáp lại đơn giản, xoay cổ tay cùng hắn mười ngón nắm chặt, vậy hắn sẽ hiểu tâm ý của nàng. Nhưng đang lúc định làm vậy, Đức Lộc và Tiểu Phú đã trở lại, thở hồng hộc: "Chủ tử, gọi hắn chạy..."
Hai bàn tay đặt lên nhau trên bàn lập tức tách nhau ra như không có chuyện gì, hai báu vật của ngự tiền ngượng ngùng ngây ngốc đứng tại chỗ, Hoàng đế lấy một khối bạc vụn trong túi tiền ném qua: "Chạy không xa đâu, sớm muộn gì cũng quay lại. Ăn cũng xong rồi, tính tiền đi."
Đức Lộc bỏ bạc vào trong cái mẹt của lão Trương đầu, lão Trương đầu vội vàng tính tiền, miệng liến thoắng: "Đến ủng hộ việc buôn bán của ta, không ngờ lại bị người ta lấy đi túi tiền, ta thật là áy náy. Tạm thời nhận tiền của ngài, lần tới ngài trở lại..."
Nếu như một túi bạc kia có thế phá được cục diện bế tắc giữa hắn và Hoàng hậu, đó chính là trộm rất tốt, dù có gấp mười lần như thế cũng là đáng giá. Hoàng đế cảm thấy hài lòng xua tay nói: "Chuyện này không liên quan đến ông, chúng ta ăn đồ ăn thì nên trả tiền. Không cần