Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Chủ ý này là một ý kiến hay, ân thưởng cho sinh mẫu của Hoàng hậu, đây là một khẳng định lớn nhất đối với Hoàng hậu.
Anh Minh tất nhiên biết hắn muốn cất nhắc Tề gia, cũng có ý lấy lòng mẫu thân nàng. Hiện giờ người này, không biết lấy cái gì để lấy lòng trượng mẫu nương, trực tiếp phong Cáo mệnh là được. Nhưng ân chỉ tốt, tai họa ngầm cũng không thiếu.
Nàng bước một chân lên rồi ngồi xuống, hai bàn tay ôm bắp chân của hắn, vừa nhẹ nhàng ấn vừa nói: "Chuyện này làm cùng nhau sẽ không tốt, Tiết gia mới long trời lở đất, chúng ta sắp đại hôn, không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm Tề gia, bây giờ lại phong mẫu thân ta làm Cáo mệnh, vinh sủng quá mức rồi. Ngài nghe ta nói, phúc quá lớn ngược lại dễ rước họa, cứ bình thường như hiện tại là được rồi, tế thủy trường lưu [1] mới có thể lâu dài. Hơn nữa Phúc tấn nhà chúng ta là nhất phẩm Cáo mệnh, nếu như ngài lại ân phong cho sinh mẫu của ta, huyên náo thành Phúc tấn và Trắc Phúc tấn cùng ngồi cùng ăn, làm cho trong lòng Phúc tấn nghĩ thế nào đây? Nãi nãi của ta luôn không quan tâm đến hư danh, trước đây không có chức hàm gì, không phải cũng rất tốt sao. Trong nhà hai mươi năm nay luôn luôn hòa thuận, đột nhiên thăng chức, ngược lại gà chó không yên, ngài nói đúng không?"
[1] Tế thủy trường lưu: làm việc đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng.
Hoàng đế nghe nàng nói chuyện ôn tồn, tất cả đều là kiến thức tiến lui cơ bản. Thảo nào lúc đầu Thái hoàng Thái hậu nói nàng tốt, nàng không giống với những kẻ tranh chấp vặt vãnh, sợ tụt lại phía sau người khác, không vì hiện tại mình đang thuận lợi mà sao nhỏ muốn thành ánh trăng. Loại đồ vật như phúc khí, thật sự không thể dùng quá mức, phải dùng đều đặn một chút. Như đốt củi trong đêm lạnh, ham muốn ấm áp nhất thời mà ném tất cả vào, sao có thể chịu đựng được đến hừng đông. Chi bằng chậm rãi nối tiếp, không đến mức quá nóng, cũng không đến mức sau đó không có gì để tiếp tục, như vậy là tốt nhất.
Hoàng đế rũ mắt nhìn nàng, đôi tay nhỏ nhắn sạch sẽ cách ống quần cẩn thận xoa nắn, mỗi một lực ấn đều rơi vào trong lòng hắn. Hắn chợt phát hiện bề ngoài láu lỉnh của nàng không thể ngăn được sức quyến rũ, chính là khi đối mặt với đúng sai rõ ràng, giữ được một đầu óc tỉnh táo. Trước đây chuyện của Tiết Thượng Chương vừa xảy ra, nàng nhốt mình trong sao gian để khóc, lúc Hải Đường truyền tin tức đến ngự tiền, hắn bỗng cảm thấy khó giải quyết, sợ nàng không hiểu được chỗ khó xử của hắn. Trước khi hắn chạy đến trấn an nàng, thậm chí đã chuẩn bị tiếp nhận nàng tức giận náo loạn một hồi, nhưng mà không có gì cả. Nàng nói "Ngài tiến vào nói chuyện với ta, ta đã biết bản thân không nên khóc", cũng không phải vì nàng sợ hoặc là thỏa hiệp, mà vì nàng hiểu nặng nhẹ. Cô nương như vậy, tại sao phải phí nhiều thời gian mới yêu, bây giờ nghĩ lại lãng phí quá nhiều thời gian, thật đáng tiếc.
Hắn nói được: "Đều làm theo ý của nàng." Thả tay chạm vào gò má nàng, sau đó vén những sợi tóc tán loạn trên má nàng ra sau tai.
Có lẽ nàng hơi kinh ngạc, không biết người vẫn thường la lên hét xuống, hiện giờ tay sao lại dịu dàng đến vậy, vì thể ngước đôi mắt to tựa như mắt nai, kinh ngạc nhìn hắn.
Một người ngước nhìn một người nhìn xuống, tầm mắt chạm vào nhau. Cái chạm này như hoa lửa mang tia chớp, cảm giác trời long đất lở.
Anh Minh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại si mê, sa vào trong đó khó có thể tự kiềm chế. Khả năng cảm nhận tình yêu của nữ nhân có lẽ mạnh hơn nam nhân một chút, nàng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, dù sao lúc này nàng cảm thấy thứ gì của hắn cũng tốt, ngay cả bá đáo và không hiểu phong tình, đều có chỗ tốt riêng của hắn.
Người này, đôi mắt cực đẹp, lông mi dài hơi cong lên, con ngươi giống như ôm lấy sương mù ở phía sau, nội liễm mà sáng đẹp. Nàng chưa từng thấy ánh mắt như vậy, khi kiêu căng thì không giận tự uy, lúc bình thản thì vô cùng dịu dàng, chỉ cần không mở miệng, mọi thứ đều không thể bắt bẻ.
Thế nhưng ai có thể ngăn hắn mở miệng? Sau khi hắn chăm chú nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên nói: "Hoàng hậu, tròng mắt của nàng có phải lớn hơn người khác một chút không? Con ngươi như trứng bồ câu, không phải là trọng đồng [2] đó chứ?"
[2] Trọng đồng (重瞳): mắt có hai đồng tử.
Con ngươi lớn như trứng bồ câu, vậy không phải lấp đầy cả mắt sao? Anh Minh ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngài không chèn ép ta thì cả người khó chịu à? Ta cũng không phải Lý Hậu chủ [3], trọng cái gì đồng chứ, quá dọa người rồi."
[3] Lý Hậu chủ: tức Lý Dục, là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc, được cho là mắt có hai đồng tử.
Hắn nói phải không, rõ ràng là không quá tin tưởng, một tay lặng lẽ mò tới nắm cằm nàng, dáng vẻ như là định cẩn thận nghiên cứu.
Anh Minh bị hắn bắt ngẩng mặt lên, ngay cả động tác trên tay cũng quên mất. Hắn cúi đầu, gần như là dán vào mặt nàng, hai người, bốn mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau, Anh Minh nói: "Kim hoàn trong mắt ngài thật là đẹp."
Rõ ràng Hoàng đế không thèm để ý đến sắc đẹp của mình, hắn ừm một tiếng: "Tổ tiên của chúng ta có huyết thống của Tích Bá và Tiên Ti [4], trong mắt tử tôn dòng chính đều có kim hoàn, không có gì không phải." Ngược lại là nàng, trong đôi mắt kia có một vùng biển mênh mông sâu thẳm, lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra ánh mắt của một người có thể trông đẹp như vậy.
[4] Tên hai dân tộc của Trung Quốc.
Bởi vì nhìn quá cẩn thận nên không khỏi càng dựa vào gần nhau. Hơi thở giao nhau, một nhịp hít thở cũng vô cùng rõ ràng. hắn bỗng nhiên nhận ra tư thế hiện tại có bao nhiêu mờ ám, mờ ám đến mức gần như làm hắn bốc cháy. Tầm mắt của hắn từ ánh mắt của nàng dần dần dời xuống dưới, chuyển đến trên đôi môi nàng... Đôi môi đỏ mọng tươi tắn ướt át, hắn bắt đầu rục rịch, hắn muốn hôn nàng một cái. Mấy năm nay hậu cung lục tục thêm vào không ít phi tần, lâm hạnh sinh con cũng có, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn một nữ nhân. Miệng đối miệng hôn môi, chuyện thân mật như vậy, chỉ có thể làm với người mình thích nhất. Tuy rằng những tần phi kia mỗi người đều thơm đến ngấy người, nhưng hắn không thích, quá trình lâm hạnh cũng chần chừ. So với nói là hưởng thụ, không bằng nói là vì sinh sôi nảy nở, sứ mệnh nguyên thủy như vậy, tất cả đều dốc lòng vì đại cục, không liên quan gì với cá nhân hắn.
Nhưng hiện tại gặp được đúng người, chuyện trước đây nghĩ khó có thể tiếp nhận, bỗng nhiên biến thành một loại khát vọng mạnh mẽ, hắn cảm thấy hắn muốn làm chuyện này. Tối ngày kia là đại hôn, vì để tránh cho nàng đến lúc đó bối rối, bây giờ luyện tập một chút hình như cũng được...
Trân trọng nắm chiếc cằm lung linh trong tay, giống như là cầm một món đồ sứ tinh xảo. Đây là lần đầu tiên hắn định hôn một người, trong đầu nghĩ kĩ rồi mới làm, nhưng từ kế hoạch đến thực hành là một quá trình tương đối lâu dài.
Anh Minh nhớ tới đồ "dưới đáy hòm" mẫu thân nàng mới cần tới, trong quyển tranh có ghi chép rất cặn kẽ các tư thế mất hồn, nàng mơ hồ có dự cảm, bá vương ngốc này muốn hôn nàng.
Mới ăn mứt hoa quả, còn chưa súc miệng, trong răng miệng còn có vị ngọt nhàn nhạt, bây giờ muốn hôn, hẳn là sẽ rất xấu hổ! Đầu nàng suy nghĩ lộn xộn, đương nhiên nếu hắn khí thế ào ạt nói làm là làm, nàng cũng chỉ có thể khuất phục.
Thật ra trong lòng nàng vẫn luôn khát vọng hắn có hành động, yêu thích một người là luôn cảm thấy dây dưa thế nào cũng không đủ, bây giờ hắn đường đột, nàng cũng sẽ không trách hắn. Sau đó nàng cứ ngẩng mặt như vậy mà chờ, ngẩng đến lúc cái cổ cũng mỏi, nhưng chờ mãi không thấy hắn có biểu hiện gì. Nàng có chút không nhịn được, quan sát hắn, biểu cảm trên mặt hắn có thể nói là một mảnh mờ mịt. Nàng lại bắt đầu nghi ngờ có thể là mình suy nghĩ nhiều, buồn bực đưa tay dò tìm, cầm chiếc quạt tròn trên đệm ngồi lên.
Trước mỗi lần Hoàng đế đưa ra một quyết định trọng đại, đều kỹ lưỡng thận trọng ấp ủ cảm xúc. Cuối cùng ấp ủ không sai biệt lắm, đang định hôn lên đôi môi đỏ mọng kia một cái, một mặt quạt tròn đột nhiên xuất hiện giữa hai khuôn mặt, hoàn toàn cắt đứt bao nhiêu suy diễn do hắn tưởng tưởng ra. Phía sau màng lụa dệt hoa gương mặt của nàng trở nên mông lung mềm mại, nói người cần phải về: "Qua một lúc nữa bữa tiệc của họ sẽ tan, bây giờ không đi, ngài sẽ trốn trong ngăn tủ một đêm, vậy thì hai cái chân này xong rồi, ngày kia không có cách nào động phòng."
Mấy câu trước lực chấn nhiếp thật ra không lớn, nhưng câu nói cuối cùng quả thật là một kích trí mạng. Hắn lập tức đứng lên: "Đúng là trẫm đến một lúc rồi, cần phải về." Lòng như lửa đốt đi ra phía cửa, đi được mấy bước đột nhiên quay lại nhìn nàng, thấy nàng ngồi đó không hề di chuyển, hắn kinh ngạc hỏi: "Nàng không tiễn trẫm sao?"
Anh Minh không còn cách nào, đành phải đứng dậy tiễn hắn. Hiện giờ tuy trong viện trống trơn, nhưng khó tránh có người không đầu không đuôi xông tới, nếu như vừa lúc gặp phải, người chưa gặp thánh giá hét lên, vậy thật khó lường.
"Ngài đi phía sau ta, ta mở đường cho ngài." Nàng vỗ vỗ ngực nói, ngẩng đầu bước nhanh ra cửa. Đứng ở bên ngoài nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai đi lại mới xoay người vẫy vẫy tay, dẫn hắn đi đến bức tường phía Đông.
Đám bẹ chuối bị đè gãy vô cùng đáng thương rơi trên đất, đây là bằng chứng Vạn tuế gia ra trận bất lợi. Anh Minh nhìn hắn cười: "Vận khí của ngài tốt vô cùng, may là chỗ này không trồng xương rồng."
Giả thiết này làm hắn thấy đau nhức, Hoàng đế hờ hững liếc nàng một cái: "Nàng yên tâm, trẫm chưa bao giờ ngậm đắng nuốt cay."
Hắn nói xong nhẹ nhàng nhảy qua tường chắn mái, ngay cả một câu từ biệt cũng không nói, cứ như vậy mà đi. Anh Minh nhìn bức tường mà vô cùng phiền muộn, trên đời này có nam nhân nào không có tình thú hơn hắn không? Bản thân mình vậy mà không phải khuất phục với dâm uy của hắn mới thích hắn, ngẫm lại thật sự là ly kỳ. Yêu thích trong lòng nàng vốn không phải là khoản này, đây là do cùng đường bí lối sao? Có thể thấy tầm mắt của nữ nhân và hoàn cảnh sống rất quan trọng, nếu như gặp hắn ở ngoài cung, người như vậy ngoại trừ thoáng gặp mặt, sẽ không có khả năng bên nhau!
Bên đây Hoàng