Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Anh Minh trợn mắt há miệng: "Kim Sang dược? Ngài mang theo cái này làm gì?"
Hoàng đế nói: "Nguyệt sự của các nàng không phải là chảy máu sao, Kim Sang dược này chuyên trị thương, nàng bôi nhiều một chút là có thể nhanh hết."
Anh Minh nhìn hắn, như đang nhìn một quái vật: "Chủ ý này là của ai đưa ra? Không phải là Đức Lộc nhỉ?"
Dĩ nhiên là không phải, vấn đề này từ ngày hắn hỏi thăm nguyệt sự của nàng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Sau khi hậu cung thêm người, đối với nữ nhân hắn không phải là dốt đặc cán mai, có đôi khi lật thẻ bài, thường gặp trường hợp phi tần nào đó hết sớm hơn hoặc là bị lâu hơn, điều này cho thấy loại việc như nguyệt sự cũng không phải nói mấy ngày thì là mấy ngày. Cho nên hắn vẫn luôn suy nghĩ, sợ là ngày này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng loại chuyện lo lắng âm thầm này chỉ có mình hắn biết, vẫn chưa nói cho thuộc hạ. Cuối cùng hắn vỗ đầu một cái, nghĩ ra phương pháp hóa giải kỳ diệu, vì có thể động phòng thành công, hắn cũng coi như vắt hết đầu óc rồi.
Anh Minh nhìn bình Kim Sang dược khóc không ra nước mắt, nàng không nghĩ ra đầu óc người này trông như thế nào, chẳng lẽ hắn cho rằng loại ra máu này giống như vết cắt, rắc lên ít thuốc bột là có thể ngừng ra máu sao?
Hoàng đế thấy nàng không nói lời nào cho là nàng bị cảm động đến hỏng rồi. Cảm động của nàng là một loại cổ vũ đối với hắn, hắn hơi ngượng ngùng nói: "Nếu như tự mình bôi không tiện, trẫm có thể giúp nàng một tay."
Anh Minh trừng đôi mắt to, giọng the thé: "Trên đời còn có người như ngài ư, ngài tính bôi chỗ nào, thật là không biết xấu hổ mà!"
Hoàng đế kinh ngạc: "Trẫm là có lòng tốt, sao nàng lại mắng người?"
Thật ra nàng không chỉ mắng người, còn rất muốn đánh người. Không hiểu nữ nhân thì thành thật một chút, cố tình lại nghĩ hết cái này đến cái khác, suy nghĩ ra chủ ý làm người ta á khẩu không nói nên lời, nàng quả thật nghi ngờ, đầu óc của hắn có phải để quên trên triều đình quên mang về rồi không.
Nàng ngồi xếp bằng, cầm bình Kim Sang dược trong tay, than thở: "Vạn tuế gia, sao ngài không nghĩ là đưa cho ta một chén thuốc cầm máu, dùng bên trong tốt hơn bên ngoài."
Hoàng đế cũng ngồi xếp bằng, nói không được: "Dược tính cho chia nóng lạnh, đồ ăn vào bụng không như dùng ngoài, lỡ như xảy ra sơ suất gì, tổn thương quá nặng."
Như vậy xem ra hắn vẫn để ý đến sống chết của nàng, bởi vậy nên nghĩ ra biện pháp hắn cho là có thể, định giải quyết phiền não do nguyệt sự của nàng kéo dài.
Nàng cúi đầu nhìn bình sứ nhỏ trong tay, cổ bình nho nhỏ, miệng bình có một cái nút gỗ, hắn nhét vào trong ngực cả ngày, trên bình còn mang nhiệt độ cơ thể của hắn. Anh Minh thở dài: "Ta vốn nghĩ thời gian không còn sớm, bây giờ ngủ, còn có thể chợp mắt một lát... Ngài nghĩ đi đâu vậy, có phải là tai hại của Quy Linh Tập, tối nay cần phải viên phòng?"
Hoàng đế liếc nhìn nàng, dáng vẻ có chút ghét bỏ: "Trẫm dùng Quy Linh Tập không giống như nàng dùng, thuốc này đối với trẫm chỉ là tẩm bổ, không giống như nàng, ăn xong thì động tay động chân với trẫm."
Nàng nghe xong, tức đến ngã ngửa: "Chỉ là tẩm bổ? Ta thấy không hẳn vậy."
Hoàng đế lùi một bước, gật đầu nói ừ: "Nhiều nhất thì có chút tinh lực dâng trào."
Nàng cười rộ lên: "Tinh lực dâng trào? Ngài bao nhiêu tuổi rồi, còn tinh lực dâng trào?"
Hoàng đế không phục lắm: "Năm nay trẫm hai mươi ba, sao không thể tinh lực dâng trào? Có phải nàng muốn nói trẫm già hay không? Nói cho nàng biết, bảo đao của trẫm không cùn."
Anh Minh hừ cười hai tiếng, tự lẩm bẩm: "Tuổi càng lớn da mặt càng dày. Da mặt dày cũng thôi đi, ngài còn ngốc như vậy."
Loại oán giận công khai này, khiến cho Hoàng đế bất mãn: "Đừng cho là trẫm không nghe thấy, nàng dựa vào đâu mà nói trẫm ngốc?"
Anh Minh buồn bực giơ bình nhỏ lên, huơ huơ trước mặt hắn: "Kim Sang dược là trị bệnh này sao? Ngài cầm thuốc tới, trước đó không hỏi Chu Hưng Tổ thử xem?"
Lần này Hoàng đế trầm mặc, mọi thứ của Đế vương hiện ra trước mặt mọi người, có đôi khi hắn cũng không muốn người khác biết chuyện riêng của mình. Xem ra thuốc này không đúng bệnh, hắn nhọc lòng nàng lại thấy như kẻ ngốc, nhưng nàng không biết suy nghĩ đăm chiêu của hắn, hắn cúi đầu nói: "Đêm đại hôn không viên phòng, trẫm sợ không may mắn. Có vết xe đổ của tiên Hoàng hậu, trẫm cũng có băn khoăn của trẫm."
Ban đầu Anh Minh còn muốn tranh cãi với hắn, nhưng nghe hắn nói vậy, lòng thoáng chốc đã mềm nhũn. Nàng hiểu cảm giác của hắn, càng quan tâm thì lại càng nơm nớp lo sợ có sai lầm. Tuy hắn chưa tình bộc bạch tiếng lòng với nàng, nhưng nàng có thể tìm ra manh mối từ những từ kia. Hắn sợ nàng bước vào vết xe đổ của Thâm Tri, dù sao cũng như đại hôn lần trước, không có gì sai.
Nàng hạ tay xuống, đặt chiếc bình nhỏ trong tay lên bệ chân ở trước giường, nhỏ giọng nói: "Không cần cái này, tối nay ta tiện."
Tim Hoàng đế đập mạnh và loạn nhịp, hắn do dự, không biết nên xuống tay với nàng thế nào.
Anh Minh nhìn hắn một cái: "Cởi y phục trước."
Hắn dựa theo phân phó của nàng mà cởi y phục cho nàng, Anh Minh hơi bất ngờ, ý của nàng là ai cởi của người nấy, không ngờ bá vương ngốc này cũng có lúc lóe lên linh quang. Nói thật là, hành động của hắn làm cho nàng có cảm giác được yêu mà sợ, sau này tuy người này là trượng phu của nàng, nhưng hắn và trượng phu của người khác không giống nhau. Hắn là chủ của giang sơn vạn dặm, là trời mà nàng dựa vào, khiến hắn vội vàng mở nút áo cho nàng, nàng có tài đức gì chứ!
Nhưng hình như hắn rất sẵn sàng làm chuyện này thay nàng, từng nút áo được cẩn thận tỉ mỉ mở ra. Thế này xem như là bắt đầu tương kính như tân, Anh Minh nâng cằm lên, để hắn mở cổ áo nàng, long phượng đồng hòa bào này nặng giống như áo giáp, cởi ra có thể thở mạnh một hơi. Lúc này đến lượt nàng, nàng ngại ngùng nghiêng người lên trước, bắt được nút áo bọc tơ vàng.
Nàng khẽ cười: "Ta nhớ lần đầu cài nút áo cho ngài, là ngày đi Củng Hoa thành."
Hắn ừ một tiếng: "Nàng buộc đai lưng cho trẫm, suýt chút nữa siết chặt chết trẫm."
Nàng giỏi nhất là giải vây, chuyên chọn điều có lợi có mình, cực lực khuyên hắn: "Hôm nay là đại hỉ, không được nói đến sống chết. Chút ân oán nhỏ đã qua sao ngài còn nhớ chứ, lòng dạ cũng quá hẹp hòi."
Hoàng đế không còn lời nào để nói, còn nói thế nào nữa, đương nhiên đều tùy nàng.
Bàn tay non mềm di động trước ngực, hắn buông mắt nhìn, từng đợt khí huyết dâng lên. Khó khăn lắm mới cởi xong áo khoác, liếc nhìn nhau, đều có chút ngượng ngùng. Anh Minh bò qua mở đệm chăn, hai người nằm xuống, do dự chốc lát rồi nghiêng người qua, không làm gì cả, chỉ nằm mặt đối mặt nhau.
Anh Minh cầm tay hắn: "Hôm nay chúng ta thành thân, ta cho rằng sẽ bái thiên địa giống như dân gian, ai ngờ lại không có. Nghĩ lại cũng đúng, bái thiên địa rồi đến phu thê đối bái, ngài là tôn sư vạn thừa, nếu như ngài bái ta, ta sẽ giảm thọ." Đôi mắt như mắt nai chớp chớp nhìn hắn: "Ngài không nói với ta mấy câu vừa ý sao? Ta đã gả cho ngài rồi, cũng không nghe ngài nói được một câu dễ nghe nào."
Hoàng đế cảm thấy không đúng, rõ ràng hắn đã nói rất nhiều lời để cho nàng an tâm mà, bây giờ sao phủ nhận hết rồi? Cho nên nữ nhân chính là phiền phức, hắn vắt óc suy nghĩ, vỗ vỗ tay nàng nói: "Sau này trẫm sẽ đối xử tốt với nàng, dù sao nàng cũng là Hoàng hậu của trẫm. Trước đây tìm nàng gây sự, là muốn cho nàng thấy lợi hại, hiện giờ xem ra trẫm ở trước mặt nàng không thể lợi hại nổi, thứ nhất là trẫm không nhẫn tâm thật sự hung hăng trừng trị nàng, vả lại nàng là lưu manh, nàng căn bản là không sợ trẫm."
Anh Minh cụp mi nghe, đây gọi là dễ nghe à? Nửa câu trước coi như giống đi, nửa câu sau thuần túy là muốn tức chết nàng. Hắn luôn như vậy, sau khi thêm mắm dặm muối, lời nói đều trở mùi. Cũng may nàng biết tật xấu của hắn, lời nói chỉ nghe một nửa là được.
Nàng mỉm cười nhìn hắn, Hoàng đế lòng tràn đầy nhu tình bắt đầu kích động, kéo nàng vào trong lồng ngực, hôn lên vầng trán nhẵn bóng kia, nói: "Sau này, nàng cùng trẫm ở bên nhau dài lâu đi."
Gò má của Anh Minh áp vào lớp lụa trắng trước ngực hắn, biết có một số việc nhất định phải xảy ra, tất cả mọi chuyện đêm đại hôn cũng đều phải làm, chỉ là chưa bao giờ nghe hắn nói một câu yêu thích nàng, trong lòng luôn cảm thấy tiếc nuối.
"Hưởng Ấp, sau này chàng sẽ có sủng phi sao?"
Hắn nghe nàng gọi tên hắn, trong lòng bỗng nhiên thình thịch, loại cảm giác nóng cháy mãnh liệt này, vù vù xông thẳng đến tai hắn. Đầu hắn choáng váng não căng lên: "Sủng phi? Trẫm không có sủng phi, chỉ có một sủng hậu." Nói xong xoay người dựng lên, chăm chú nhìn nàng như hổ rình mồi.
Mặt nàng ửng đỏ, nụ cười đáng yêu lại mê người, hắn sẽ làm những chuyện trong quyển tranh "áp đáy hòm" kia với nàng, đã làm thì sẽ chân chính tim kề tim thành người một nhà. Ban đầu nàng hơi sợ, nụ hôn của hắn rơi xuống, nàng nhắm mắt lại không dám nhìn hắn. Con người một khi mất đi tầm mắt, cảm giác ngược lại trở nên nhạy bén, đường đi của bá vương ngốc này vẽ thành một bức tranh trong đầu nàng, không có bố cục gì, sợ được cái này mất cái kia, bởi vậy dường như có chút rối ren.
Lòng nàng hồi hộp, bản thân nàng không có kinh nghiệm gì, đành phải tùy hắn sờ sờ mó mó. Có điều người từng trải rốt cuộc cũng là người từng trải, nàng không mở mắt, hắn cũng có thể dẫn đường cho nàng.
Hắn thở hơi gấp, hơi thở ấm áp phả lên tai nàng, có thứ giọng nói nàng chưa từng nghe qua, triền miên lại gợi cảm: "Hoàng hậu, nàng mở mắt ra đi, nhìn trẫm."
Hai mắt nàng mông lung, mặt đỏ ửng ngượng ngùng nói: "Nhìn cái gì? Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ngài sao?"
Hắn cắn xuống vành tai nàng: "Để nàng xem người này là trẫm, chỉ có trẫm."
Tuyên bố đầy khí phách, bây giờ có lẽ vẫn