Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Chính là thích nàng dám nghĩ dám làm, không hề ra vẻ.
Có đôi khi Hoàng đế cũng buồn bực, khi mới gặp nàng, rõ ràng nàng không phải như thế. Nàng cúi đầu khom lưng, sợ đầu sợ đuôi, lúc ở trước mặt hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Tuy nói trong xương cốt có tồn tại tinh thần không chịu thua ai, nhưng dùng sức bắt nạt vài lần, cũng có thể bắt nạt nàng rơi hai hàng nước mắt. Hiện giờ thì tốt rồi, từ khi hắn bắt đầu nhường nhịn, nàng lập tức bại lộ bản tính, lời nói việc làm càng ngày càng quái đản, hoàn toàn khác dáng vẻ trước đây như trời với đất. Tại sao lại như vậy chứ, chắc là do hắn nuông chiều mà ra. Thật tốt, có thể nuông chiều ra một nữ nhân kiêu ngạo như vậy, hắn lại có cảm giác có thành tựu không gì sánh bằng. Toàn bộ hậu cung đều cúi đầu nghe theo hắn, chỉ có một mình nàng có thể cùng hắn cùng đứng cùng ngồi. Hắn không gần một vị Hoàng hậu giữ lễ xem mình như là một nô tài, hắn thích nàng như vậy, người trước đoan trang người sau phơi phới, hơn nữa tiểu tức phụ dần dần có kinh nghiệm, sẽ càng vừa ý hắn hơn.
Nàng dựa vào trong ngực hắn, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ như tơ, từ trong màn sương mù nhìn hắn, bất ngờ khiến hắn sinh ra cảm giác choáng váng như say rượu. Đôi tay kia nâng gò má hắn, môi đỏ mọng hôn lên chóp mũi hắn, cực kỳ nhẹ nhàng, giống như có chiếc lông chim xẹt qua trong lòng, ngứa không gãi được, vô cùng giày vò.
Hoàng đế nghĩ tiểu Hoàng hậu hiểu rõ chiêu thức áp đáy hòm, tuy rằng cuối cùng thực thiện có khả năng quân lính tan rã cực lớn, nhưng ở giai đoạn đầu điều binh khiển tướng, có thể nói là nàng rất có thủ đoạn.
Loại như gần như xa này, khiến hắn như muốn phát cuồng, hắm muốn tiến tới không cần đầu đuôi, nhưng nàng lại không cho. Hắn bắt đầu kiên quyết định dùng sức mạnh, hai tay chống lên đệm gấm, dáng vẻ như con báo vận sức chờ phát động. Nàng cười hì hì nhìn hắn, hai tay đang giữ mặt hắn vì không có chỗ để mượn lực nên nhéo lỗ tai của hắn. Nụ cười kia làm hắn bị đè nén, hắn quyết định tấn công, nhưng mỗi lần đều bị cơn đau trên vành tai tuyên bố thất bại. Nỗ lực vài lần, rốt cuộc hắn bỏ qua, chán ngán thất vọng nói: "Rốt cuộc nàng muốn trẫm thế nào?"
Nàng cười đến mức như con vật vô hại, nhưng nụ cười này là kiểu xấu nhất, nhéo lỗ tai hắn xong còn không quên vân vê một cái, vân vê qua lại không chịu buông, lúc hắn nghi ngờ có phải nàng muốn làm bậy hay không, nàng lại dùng cánh môi dán lên môi hắn.
Căn phòng bị hoàng hôn phủ xuống trở nên lờ mờ, hai bên sân rộng trước Khôn Ninh cung, có đội tiểu thái giám nâng đèn đến, đã đến giờ lên đèn. Lúc này Đế Hậu vẫn còn vui mừng đại hôn, nên đèn lồng đều dùng màu đỏ thẫm. Hai hàng đèn như hai con rồng dạo chơi, cẩn thận từ hai bên đi đến. Hắn giơ tay kéo, kéo sợi tơ buộc chặt trên cửa sổ ra, màn lụa cuộn lên được buông xuống, ngăn liên hệ giữa noãn các với bên ngoài.
Thật ra về hôn môi như thế nào, vẫn nên luận bàn đàng hoàng với nàng một lần. Hoàng đế đại khái biết cách làm, nhưng hắn chưa tự mình thử qua, cho nên trong đầu dù phác họa ra nghìn vạn lần, cũng chỉ là lý luận suông. Hôm nay không vội vàng giống tối qua, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn vừa vui mừng, vừa miêu tả cái miệng lanh chanh kia một chút.
Anh Minh chính là có điểm tốt này, tuy ngượng ngùng nhưng không câu nệ, nói đến cùng thì là chính bản thân nàng cũng có tò mò như vậy, nên hi hắn tới, nàng bèn hào phóng mở cửa đón chào. Một cái chạm này, tim cũng sắp nhảy từ lồng ngực ra ngoài, giống như mở một cánh cửa lớn, bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác thiêng liêng còn cao hơn cả dục vọng. Loại cảm giác thiêng liêng này rất khác, không gột rửa được tâm hồn của ngươi, ngược lại còn phong nhã hơn dung tục hơn, làm cho ngươi cảm nhận được một loại vẩn đục, vui sướng mênh mông.
Quen tay hay việc, có một sẽ có hai, đến bây giờ mới biết việc môi dán môi đơn giản có bao nhiêu ấu trĩ, thì ra trong đó còn có nhiều huyền diệu như vậy. Hoàng đế cảm thấy rất mỹ mãn, giống như bức tường bị người ta khoét cửa một cái cửa, ánh sáng từ cửa kia chiếu vào, nàng chính là ánh sáng đó. Hắn cố định cái đầu tròn tròn kia, ăn tủy biết vị từng bước áp sát, đến lúc hết hơi mới thả ra, hắn nghe tiếng thở gấp gáp ý loạn tình mê của nàng, loại âm thanh này thật là dễ nghe, hắn biết nàng rất thích.
"Hoàng hậu..." Lòng hắn bỗng nhiên mềm mại, chống lên trán nàng nói: "Nhờ có nàng, ta mới học được cái này."
Anh Minh nói không nên lời, đầu óc ngây ngốc, chỉ vòng tay bám vào gáy hắn, dây dưa vuốt ve qua lại.
Hắn mổ lên môi nàng, hết lần này đến lần khác. Trước đây không biết tư vị này không hề ướt át bẩn thỉu, nhanh chóng xử lý giống như triều chính, sau này hiểu ra, mỗi một lần tiếp xúc đều khó mà ngừng được, thật sự nghi ngờ có phải giữa răng môi của nhau có lưỡi câu hay không.
Nàng kéo hắn xuống thấp một chút, cùng ôm cổ nhau, chậm hồi lâu mới nói: "Ta cũng phải cảm ơn ngài, lúc trước ra rất sợ đại hôn, bây giờ xem ra đại hôn thật tuyệt, ta thích cùng ngài như vậy."
Thật là ngay thẳng không chút che giấu, Hoàng đế rất yêu thích tính tình cởi mở này của Hoàng hậu, đau thì đá người, hưởng thụ thì nói thích. Trên người của nàng không có sự che giấu, nếu nàng mất hứng, phần lớn là trực tiếp không thèm nhìn ngươi, tuyệt đối sẽ không khom người nịnh hót, làm bộ làm tịch.
"Sau này trẫm sẽ không lật thẻ bài của người khác, nàng yên tâm." Hoàng đế đột nhiên nói, hắn cảm thấy mình nên cho nàng một sự bảo đảm: "Trẫm là trượng phu của một mình nàng, vĩnh viễn chỉ như thế này với một mình nàng."
Anh Minh vô cùng bất ngờ, nàng cho rằng có ân ái nữa cũng không nhận được những lời này của hắn, từ trước đến nay tình yêu của Đế vương không liên quan đến tình cảm, trên vai hắn có trọng trách, cho dù là kiềm chế triều đình hay là truyền thừa huyết mạch, hắn đều không thể lấy yêu thích cá nhân làm chủ, hắn cần phải mưa móc dính đều. Nhưng giờ đây hắn hứa hẹn với nàng, con người hắn mặc dù tính tình không tốt, nhưng nhân phẩm thì không cần nghi ngờ, nếu đã nói, tất nhiên sẽ làm được. Trong lòng nàng rất vừa ý, thì thầm hỏi: "Thật sao?"
Hắn nói thật: "Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không đổi ý."
Thật ra từ ngày hắn phát hiện mình thích nàng, hắn bắt đầu sinh ra giác ngộ trung trinh. Đối với Đế vương mà nói, loại giác ngộ này rất nguy hiểm, thủ pháp xử lý lão luyện hẳn là phải ngự hạnh hậu cung như cũ, trong lòng vững vàng bảo bọc nàng. Đáng tiếc tu vi của hắn không đủ, không thể làm được chuyện cao siêu như tách rời linh hồn là thể xác. Có trách thì chỉ trách gặp nhau quá muộn, nếu gặp nàng sớm hơn một chút, thì sẽ không kéo người khác vào, làm lỡ cuộc đời của các nàng.
Nàng khẽ cười, nụ cười kia như trăng non trên mái hiên, độc đáo lại ngây thơ. Hai cánh tay xuyên qua dưới nách hắn, ôm chặt sống lưng hắn, chầm chậm nói: "Ngài vốn là trượng phu của một mình ta, các nàng không thể nói là phu thê với ngài. Nhưng chúng ta không giống như gia đình bình thường, chỉ sợ không được như ý nguyện. Không cần gấp gáp, chỉ cần trong lòng ngài chỉ nghĩ đến một mình ta là được, lỡ như ngài không quản được cây gai kia của ngài, ta cũng sẽ không trách ngài."
Nàng lại mượn cơ hội chèn ép hắn, Hoàng đế bất đắc dĩ sửa lại cho đúng: "Đó cũng không phải là gai, nếu nàng không tin, ngày mai trẫm có thể làm cho nàng không thể xuống giường."
Nàng đỏ mặt đánh nhẹ hắn một cái: "Sáng mai có lễ Khánh Hạ, ngày kia có lễ Diên Yến, ngài không được làm bậy."
Hoàng đế muốn tranh thủ cho mình chút lợi ích, bỗng nhiên nghe Tùng Cách bên ngoài cửa cao giọng bẩm báo: "Chủ tử, nước nóng chuẩn bị xong rồi ạ, mời ngài di giá."
Bởi vậy lập tức cắt đứt phần ôn nhu gợi tình này, Hoàng đế nhíu mày: "Bảo Thượng Nghi cục dạy dỗ người bên cạnh nàng cho tốt, quá không hiểu quy củ."
Anh Minh nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Là ta bảo nàng chuẩn bị, trời lạnh, nước nóng đợi lâu sẽ lạnh, nhân dịp còn nóng tắm mới tốt, đừng uổng phí một lần vất vả."
Hoàng đế không thể làm gì, vì Tùng Cách là tâm phúc do nàng đem vào, hai người cùng qua hoạn nạn, ngồi xổm nơi hoang vắng nhóm lửa nấu cháo, muốn xử trí nha đầu kia, nàng nhất định không vui. Nàng hạ chân xuống mang giày, hắn đứng ở bên cạnh suy nghĩ: "Tuổi của Tùng Cách không nhỏ, theo trẫm thấy nên tìm nhân gia (nhà chồng) cho nàng, thả nàng ra cung đi."
Chủ tử này, bản thân đã thành thân, bèn cảm thấy người trên đời này đều nên thành thân. Điểm xuất phát có tư tâm của hắn, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn có ý tốt. Anh Minh đứng trước bàn trang điểm tháo khuyên tai xuống, nhìn ảnh ngược của hắn trong gương, nói: "Từ nhỏ nàng ấy đã hầu hạ ta, hôn sự của nàng ta vẫn để trong lòng. Chờ thêm một khoảng thời gian thì chọn lựa, đến lúc đó xin Vạn tuế gia làm chủ."
Dù sao tạm thời đuổi cũng không được, Hoàng đế có hơi mất hứng. Có điều ở bên cạnh nàng cũng nên có hai người tin tưởng được, giữ thì giữ lại đi.
Anh Minh lại chăm chú nhìn hắn, giả vờ oán giận: "Ôi, mấy cây trâm này nhiều quá, ta gỡ cũng gỡ không tới."
Hoàng đế lui về phía sau một bước, ngồi lên giường sưởi: "Cho nên nói nữ nhân các nàng chính là phiền phức, mang nhiều đồ trang sức như vậy làm gì, trẫm nhìn đầu cũng đau."
Điều này lại làm Anh Minh tức nghẹn, nàng thở hổn hển vài hơi: "Ngài không nghe ra ý trong lời nói sao?"
Hoàng đế mù mờ: "Ý gì?"
Cho nên nói ngươi định