Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Nhưng cũng không có cách nào, mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc, Hoàng đế nói: "Hiện giờ Thù Lan cũng có hai mươi rồi, sao còn chưa định thân?"
Thái hoàng Thái hậu nói không có biện pháp: "Tất cả đề do kế Phúc tấn làm chủ, trước đây nói thân thể bản thân không tốt, muốn giữ cô nương lại hầu hạ bà ta, một lần hoãn lại thì tuổi đã lớn. Na Mãn kia cả ngày uống rượu, đầu óc lúc thì tỉnh táo khi thì hồ đồ, Phúc tấn nói cái gì thì chính là cái đó. Nhân gia như vậy, mặc dù là ăn bổng lộc triều đình, rốt cuộc không ai dám đến cửa đề thân, cũng là sự vị Phúc tấn doanh phòng kia quá lợi hại, sau này có gì không hợp ý, lăn lộn khóc lóc la lói, không màng thể diện."
Anh Minh nghe có chút thương cảm: "Cô nương tốt, cứ như vậy mà bị chậm trễ, đây còn là có thân thích với trong cung."
Thái hoàng Thái hậu cũng bất lực: "Mỗi người mỗi mệnh thôi. Đáng tiếc là mẫu thân nàng không còn, cô ba (em/chị của ba) cũng mất sớm, thiên kim tiểu thư tùy ý bị người ta chà đạp."
Cung Phi đột ngột nhảy ra một câu: "Lẽ ra lúc nàng đến tuổi nên tuyển tú, khi đó vào cung thì tốt rồi."
Trong lòng Anh Minh lại tính rất rõ ràng, sáu năm trước nàng ấy mười bốn tuổi, đúng là tuổi để tuyển tú. Năm đó mẫu thân nàng ấy mất, giữ đạo hiếu ba năm,cứ như vậy bỏ lỡ kỳ tuyển tú.
Xuân Quý phi giọng điệu nhẹ nhàng, rụt rè nói: "Nếu như tính bối phận, cô nương này còn là biểu muội của Vạn tuế gia đó."
Khang Tần là người thẳng tính, lỗ mãng hấp tấp nói: "Như vậy, càng nên đón vào cung, cũng coi như là cứu người từ hố lửa."
Lời này vừa nói ra, lập tức làm các phi tần liếc mắt, tất cả mọi người đều hứng thú nhìn Hoàng hậu nương nương, xem rốt cuộc nàng định thế nào.
Đây là khiến cho Hoàng hậu khó xử, người ở Hậu vị phải khoan dung độ lượng, thế nhưng có việc có thể khoan dung độ lượng, có việc lại không thể. Nàng mới đại hôn, tuyệt đối không có đạo lý còn chưa nồng nàn với nam nhân đã quay đầu đón biểu muội vào cung. Mọi người nhìn nàng, nàng ung dung thản nhiên nghiêng đầu thành kính nhìn Thái hoàng Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, người cảm thấy cách này có được không?"
Bởi vậy nan đề bị ném cho Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu là một lão thái thái có trật tự rõ ràng, sao bà có thể làm cho Hoàng hậu ngột ngạt ngay sau ngày đại hôn được, bèn nói: "Nhà nàng có phụ huynh (phụ thân + huynh trưởng), không đến lượt người khác quan tâm. Trong cung quy củ nghiêm, cô nương bên ngoài vào sợ cũng khó thích ứng, đừng nên nhất thời có lòng tốt mà khiến người ta khó xử."
Ngay cả Thái hoàng Thái hậu cũng nói vậy, có thể thấy mầm mống gây rối đã uổng công. Mọi người cười đến có chút thất vọng, người khác thuần túy là chiều theo ý, chỉ có Khang Tần sau khi nói xong câu này thì nhận ra được nguy hiểm, nơm nớp lo sợ dò xét Hoàng hậu. Quả nhiên, Hoàng hậu cười tủm tỉm nhìn về phía nàng, người không biết có lẽ cho rằng Hoàng hậu ôn hòa dễ gần, nhưng danh tiếng chém giết bốn phía của Hoàng hậu đã sớm truyền khắp lục cung. Khang Tần cảm thấy nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng hết lên, cảm thấy hối hận vì lời nói không suy nghĩ vừa rồi. Bây giờ Hoàng hậu đã để mắt tới nàng, sau này gặp mặt thế nào cũng làm khó dễ, thật là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Còn Hoàng đế thì hoàn toàn không xen vào câu chuyện của nữ nhân. Lúc các nàng phóng đao nhỏ vèo vèo, hắn đang bận rộn với lo lắng nên làm thế nào để diệt trừ tận gốc thế lực tàn dư của Tiết gia. Cơ bản nên nói là, tuy rằng triều chính rườm rà, nhưng đều ở trong phạm vi am hiểu khống chế của hắn, hắn có thể không câu nệ xử lý ổn thỏa tất cả. Không giống như những nữ nhân hậu cung, các nàng chỉ cần vừa gọi Vạn tuế gia, đã làm cho da đầu hắn tê dại. Hắn thật sự không biết nên ở cùng với cáng nàng như thế nào, một đồ kém cỏi đã khiến hắn dùng hết tâm tư, không còn hơi sức dư thừa để chú ý đến người khác.
Tin rằng với thủ đoạn của nàng cũng đủ ứng phó, cho nên hắn lười nghe nội dung cuộc nói chuyện của các nàng. Sau khi yến hội ở Từ Ninh cung tan, chỉ lo chờ nàng từ cửa cung đi ra. Gió Tây Bắc thổi qua, gió lạnh đến thấu xương, Anh Minh trùm áo choàng lên, lông hồ ly trắng dưới cơn gió phất qua hai má, đôi mắt nhìn có vẻ vô cùng lớn.
Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng: "Đi bộ về được không? Hay là truyền kiệu tới?"
Anh Minh nói không cần: "Vừa mới uống mấy ngụm rượu trái cây, bây giờ trong người nóng hừng hực, gió lạnh thổi vào bên trong rất thoải mái, cứ như vậy trở về đi."
Hoàng đế là người một lòng một dạ, trong lòng nhớ gì rồi thì sẽ mãi không quên, bèn hỏi trên người nàng đỡ chưa: "Vừa nãy trẫm thấy nàng ngồi thỉnh thoảng chuyển động một cái, có phải còn đau hay không?"
Gò má nàng ửng đỏ, nhìn thấy phía sau không có phi tần, thắt lưng hạ xuống một vòng, lẩm bẩm oán giận: "Còn không phải trách ngài sao, ngài cái bá vương ngốc này, chỉ biết tự mình vui vẻ."
Nếu đổi lại là trước đây, câu bá vương ngốc cũng đủ hắn phân cao thấp với nàng, nhưng hôm nay không thể, Hoàng hậu nhỏ của hắn, vì may mắn sau này mà kiên trì đến cùng viên phòng với hắn, hiện giờ hao binh tổn tướng bước đi lảo đảo, sao hắn có thể so đo với nàng chứ!
"Trẫm không phải chỉ biết vui vẻ mình mình, trẫm hy vọng nàng cũng vui vẻ, nhưng mà..." Hắn nhíu mày, khuôn mặt thanh tú kia như là trời mưa rả rích, buồn phiền giữa hai chân mày khó mà che giấu: "Dù là thịt bị ghim một cây gai cũng làm cho nàng kêu đau cả buổi sáng, cái này của trẫm... to khỏe hơn gai cả nghìn vạn lần, nàng đau một chút cũng phải."
Người này, lại đang nói lời thô tục. Anh Minh túm túm cổ áo hướng lên trên, dừng bước nói: "Dù sao cây gai kia của ngài làm cho ta đi không được nữa, người nói xem phải làm sao đây."
Hắn không nói gì, xoay người ngồi xổm xuống, xem ý kia, là muốn cõng nàng.
Cũng là con đường trong Từ Ninh cung, lần trước nàng cầm đèn đưa hắn về Dưỡng Tâm điện, hắn còn làm ra vẻ nói đau chân, muốn nàng cõng hắn. Nhìn hiện tại, đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà.
Nàng thành thật không khách khí, vỗ vỗ lưng hắn: "Thấp xuống chút nữa."
Tôn sư vạn thừa kia thật sự nghe lời hạ người xuống, nàng mở lòng nằm trên lưng hắn, ôm cổ hắn nói: "Ôi, thật là mất thể thống. Nếu như có người thấy, vậy không tốt lắm!"
Nàng nằm trên lưng hắn, trọng lượng rất nhẹ, nhu tình như hoa trong nước. Hắn đã từng là Đế vương ít khi nói cười, cho dù là trước mặt chúng thần hay là các phi tần, hắn là chủ tử cao cao tại thượng, thất tình lục dục của nhân gian không xuất hiện trên người hắn. Hắn bận rộn với chính vụ như núi, đối với hắn nữ nhân chỉ là điểm xuyết, thỏa mãn yêu cầu nối dõi tông đường của hắn, đã bao lâu hắn chỉ làm vì cho qua thúc giục của người khác? Nhưng bây giờ hắn cam tâm tình nguyện, trong lòng hắn đầy nhu tình không nói nên lời, chỉ cần nàng yêu cầu, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để yêu thương bảo vệ nàng, không để nàng bị đói, không để nàng vất vả.
Hắn quay đầu đi, má hồng thoang thoảng hương của nàng kề sát vào má hắn, tiếng nói chuyện khe khẽ không hiểu sao lại có hương vị ngây thơ. Vạn tuế gia thì cuối cùng vẫn là Vạn tuế gia, ra chủ ý nhất lao vĩnh dật [1]: "Ai dám nói ra, trẫm sẽ giết người diệt khẩu, nàng cứ an tâm."
[1] Nhất lao vĩnh dật: Làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Người trên lưng nghẹn một lúc lâu, cuối cùng phì một tiếng cười rộ lên: "Sao ngài có thể giữa ban ngày bàn chuyện chết chóc chứ, dỗ cô nương không phải như vậy, ngài phải nói nhìn thấy thì nhìn thấy, trẫm thích cõng Hoàng hậu của trẫm, để các nàng đỏ mắt đi! Vậy có phải xuôi tai nhiều hơn không?"
Hoàng đế tỉ mỉ phân biệt cao thấp, hình như là như thế.
Anh Minh cũng không nôn nóng, nói ngọt có cái lợi của nói ngọt, ăn nói vụng về có chỗ tốt của ăn nói vụng về, ít ra sẽ không lời ngon tiết ngọt dụ dỗ cô nương khắp nơi. Huấn luyện con người phải chậm rãi, người trời sinh tính tình cương trực không thể trong một đêm mềm mại như nước được, nhất là người như bá vương ngốc, dù là định luyện hóa hắn, cũng phải cần một nồi nước thép.
"Ngài thấy những tiểu chủ nhân vừa rồi không?" Nàng gối đầu lên vai hắn, khẽ nói: "Chúng ta mới đại hôn được một ngày, các nàng đã muốn khuyến khích Lão phật gia nhận người vào cung, lòng ta thật không vui."
Giọng điệu của nàng mềm mại, loại dịu dàng này có thể cảm hóa người khác. Hoàng đế nói: "Nàng không phải có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn sao, trừng trị một lần sẽ thành thật thôi. Nhưng trẫm vẫn thấy có lỗi với nàng, hậu cung nhiều người như vậy, nàng vào sợ không có được mấy ngày thanh nhàn, mãi như vậy sẽ không dễ chịu gì.
Đây là nỗi xót xa của việc gả cho một nam nhân có tiểu lão bà khắp nơi, chẳng trách mẫu thân nàng không vừa ý. Nhưng chẳng còn cách nào khác, cho dù là ưa thích cũng vậy, không thích cũng thế, cũng đều phải gả, thích, dù sao cũng tốt hơn là cả đời oán hận.
Nàng thở dài: "Ta biết, ai bảo ta có mệnh làm Hoàng hậu."
Hắn có chút lo lắng: "Trẫm muốn ước hẹn với nàng trước, sau này dù tức giận với ai, cũng không thể trút giận lên người trẫm, trẫm không muốn bị liên lụy."
Nhìn dáng vẻ một chiếc lá không dính vào người này, với nàng thì tất nhiên là tốt, với những phi tần hậu cung đó, thật ra có thể nói là bạc tình.
Nàng cười hỏi: "Ngài sợ ta giận chó đánh mèo lên ngài sao?"
Hắn nhìn mây ở phía xa, tuy không tình