Mấy ngày hôm sau, mọi người thường xuyên thấy Vương Nhã Như và Nguyễn Trãi xuất hiện cùng nhau, khi thì làm thơ đối ẩm (Mạnh: ta chỉ biết viết truyện, không biết làm thơ ... orz ), lúc lại thổi sáo đánh đàn (Mạnh: Ta chỉ biết bật bông ... orz ), đôi khi lại đánh cờ vẽ tranh (Mạnh: Ta vẽ Manga có tính không... orz ), càng lúc lại càng giống một đôi tình lữ.
Một ngày nọ, Mạnh quyết định gọi Nguyễn Trãi đến “nói chuyện”
Cốc!!! Cốc!!! Cốc!!! Tiếng gõ cửa vang lên
- Vào đi!
- Thưa thầy, học sinh có lễ! – Nguyễn Trãi đưa tay chào theo kiểu nhà binh. 2 năm rèn luyện quân sự đã khiến vị danh nhân đậm chất nhà nho này dần dần biến thành 1 vị tướng lĩnh dày dặn, nghiêm cẩn
- Ngồi đi – Mạnh chào lại rồi chỉ cái ghế – dạo này học hành thế nào
- Thưa thầy, học sinh vẫn đang cố gắng học tập, cũng thu được một chút tâm đắc
- Tốt lắm. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi nhỉ
- Thưa thầy, năm nay học sinh vừa tròn 26 tuổi
- Cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi đấy – Mạnh thở dài – Ngươi thấy Vương cô nương là người như thế nào
- Vương cô nương – Nguyễn Trãi cả kinh nói – học trò với Vương cô nương không có gì cả, chỉ là bạn tâm giao thôi
- Vương cô nương là một cô gái tốt – Mạnh dường như không nghe thấy Nguyễn Trãi phân bua, cứ nói theo ý mình (đến khổ cái tội tự sướng) – Ta cũng rất thích nàng, nhưng mà chuyện tình cảm nó là một chữ duyên, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên giáp mặt đập vỡ mồm... í lộn ... vô duyên đối diện bất tương phùng. Yêu một người không phải là giữ lấy người ấy, mà là phải làm sao cho người ấy hạnh phúc.
- Thưa thầy – Nguyễn Trãi đầu bốc khói đen, thầy lại mắc bệnh lải nhải rồi
- Không có gì, cảm khái một chút. Cuối tuần là lễ tốt nghiệp cho các ngươi, chiến trường đang cần gấp các sỹ quan chỉ huy, các ngươi cũng cần máu lửa tẩy lễ
- Vâng, thưa thầy.
- Ừ, thôi về nghỉ đi
Nguyễn trãi lại chào một lần nữa rồi lui ra ngoài. Bên ngoài cửa, Vương nhã như đứng đó từ lúc nào, ánh mắt có chút hồng. Có lẽ nàng nghe được chút gì đó. Nguyễn Trãi chỉ chỉ vào trong phòng, mỉm cười nhún vai 1 cái. Vương nhã Như cũng cong miệng thành khẩu hình “Tên ngu ngốc”
Cuối tuần, buổi lễ tốt nghiệp cũng diễn ra. Các học sinh khóa đầu của học viện lục quân như Nguyễn Trãi, Vương Nhã Như, Lê Lợi,Trần Nguyên Hãn, Lê Lai, Nguyễn Xí, Đinh Lễ... được tuyên bố tốt nghiệp, đích thân Mạnh trao cho bọn họ quân hàm hạ sỹ cùng lệnh bổ nhiệm bọn họ đến các đơn vị. Mạnh nói với những người lính này
- Các ngươi bây giờ đã tốt nghiệp, chiến trường đang cần các ngươi, Đại Việt cần các ngươi. Chiến trường là sân khấu của các ngươi, máu kẻ thù tô điểm cho quân. Ta hy vọng các ngươi không làm ô danh học viện lục quân Hội An này
Sau đó là buổi liên hoan tiễn đưa. Sau khi trình bày những ca khúc máu lửa như “Dòng máu Lạc Hồng” “Lý Thường Kiệt” “Trần Quốc Toản”... Mạnh nhảy lên sân khấu hát bài “Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay”
“Niềm hạnh phúc anh có trong cõi đời, là trông thấy thấy em được hạnh phúc, dù cho hai ta xa nhau hay em chẳng yêu anh nữa, lòng anh vẫn hướng về em”
Cuối buổi chia tay, Mạnh ngỏ lời đưa Như về, và nàng đồng ý. Trời Hội An ban đêm đầy những sao, lấp lánh như những viên kim cương đính trên trời đêm. Hai người cứ im lặng đi bên cạnh nhau. Đến một cây cầu nhỏ, Mạnh dừng lại, chống tay vào lan can cầu, cười buồn
- Nàng thích Nguyễn Trãi sao? – Mạnh hỏi
- Tại sao lại hỏi thế? – Vương Nhã Như không dấu được ý cười, nhưng có tên đang buồn chán không để ý
- Ta cảm thấy thế
- Đúng thì sao, không đúng thì sao?
- Nếu không đúng, ta tiếp tục theo đuổi nàng, còn nếu quả thật nàng thích Nguyễn Trãi, ta đành rút lui thôi. Giành giật tình yêu không phải là phong cách của ta
- Sao không hỏi ta có thích huynh không?
- Hả? Cái gì? – Khổ thân thằng bé, cứ đoạn quan trọng lại nghễnh ngãng
- Ta nói... ta cũng thích huynh... – Vương Nhã Như nói lí nhí
- ... Thật sao? – Mạnh gãi gãi đầu, ấp úng. 30 tuổi rồi mà cứ như mới yêu lần đầu. Vết thương mối tình đầu quả thật hằn sâu quá
- Huynh nói xem – Như bĩu môi
- Quả thế, nàng đùa ta thôi. Ta có gì để nàng thích đâu – Mạnh thở dài, làm như là đã khám phá ra, làm cho người đối diện tức muốn hộc máu
- Thật sự là ngu ngốc như mà. – Như bực mình nói, rồi thở dài – còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Nhớ chứ. Ta bị lạc đường, nếu không nhờ nàng chắc ta đi sang đất Khmer luôn quá. – Mạnh cười, xấu hổ gãi đầu.
- Lần đó muội đã bắt đầu chú ý đến huynh. Một chút tò mò, một chút mang ơn. Dần dần, không biết hình bóng của huynh đã xuất hiện trong tâm trí muội từ bao giờ, sự chu đáo, hài hước, đôi khi hơi ngố ngố, những câu chuyện huynh kể, sự quan tâm của huynh. Khi huynh cầm quân ra Bắc, muội cảm thấy rất lo lắng, chỉ sợ huynh xảy ra chuyện gì. Chính vì thế muội mới xin nhập học ở học viện lục quân này, để có thể cùng huynh nam chinh bắc chiến. Huynh thử nói xem muội có thích huynh không? – Như đỏ hồng đôi má, nói một tràng dài, nói xong nàng ngượng ngùng cúi đầu nhìn mũi chân
- Như – Mạnh cảm động, đỡ cằm Như lên, đặt vào môi nàng một nụ hôn nồng cháy.
---------------
Tháng 4 năm 1406, Mạnh tổ chức đám cưới với Vương Nhã Như và Đoàn Ngọc Vy, trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người, Mạnh giao cho Huỳnh Đức Bình tạm thời thay thế Mạnh điều phối công việc, còn hắn thì đưa hai nàng đi ra đảo Quan Lạn nghỉ tuần trăng mật. Nơi này đã được Mạnh cho xây dựng 1 biệt thự nhỏ hai tầng.
Đến nơi, Vy thì thà thì thầm với Như, rồi kéo nàng vào trong phòng, để Mạnh một mình ôm đống hành lí cất vào nhà. Một lúc sau, Như xuất hiện trong bộ bikini màu đen rất mê người. Mái tóc dài đen nhánh thả dài sau lưng, những đường cong thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng mê người. Má nàng hơi ửng hồng, cúi đầu nhìn xuống hai bàn chân. Mạnh tiến lại, ôm lấy Như, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, đồng thời hai tay cùng không thành thật vuốt ve eo thon và cặp mông của nàng
- Hù! Giật mình nè! – Ngọc Vy đột nhiên nhảy ra hô to, làm Mạnh giật mình suýt ngã. Như cũng xấu hổ vội vàng tránh ra khỏi vòng tay Mạnh
- Bà xã. Làm gì thế – Mạnh quay ra nói, lập tức hai mắt sáng ngời. Vy mặc một bộ áo tắm liền người màu xanh nước biển, ôm bó sát vòng eo, lộ ra 3 vọng