- Lại nữa hả?
- Chắc chắn là bị đánh rồi.
- Sure mẹ kèo.
Mấy tháng gần đây, người ta thi thoảng lại thấy có người bị đánh cho bầm dập đi đi lại lại trong trường.
Hỏi bị ai đánh thì chúng nó không nói, chỉ nói là bị ngã. Mà cái lí do đấy, ai tin?
- Tay Ái Lạp có vết xước.
- Thì đương nhiên...
Thế là, ai cũng đoán được do ai làm.
Bảo chạm vào vết xước trên tay con bé đang say ngủ, vội vàng rụt lại vì thấy nó hơi cử động. Cậu liếc mắt nhìn Cường, tay Cường cũng có vết xước y chang, giống như bị kim loại hay vật gì đó cắt vào.
Bảo xoay người lôi điện thoại ra nghịch, tỏ ra không quan tâm đến một loạt những vết xước được giấu dưới lớp áo đồng phục của cả hai đứa.
- Cả lớp trật tự! Ba bạn nam xuống bê giúp tao phần thưởng lên đây.
Bảng xanh phía đối diện ghi dòng chữ "Tổng kết cuối năm" to tướng. Mấy bạn nữ vẫn đang cầm phấn tô vẽ lên bảng sao cho đẹp. Một khung cảnh mà 12 năm đi học của đời học sinh, năm nào cũng gặp.
- Ờmmm... Bây giờ sẽ phát phần thưởng và giấy khen, rồi mọi người lên chụp ảnh tập thể nha! Lớp mình chỉ có một bạn tiên tiến thôi, nên ko chụp ảnh xếp hạng riêng nữa nhé.
Thầy chủ nhiệm nhìn đám học sinh rục rịch chia nhau phần thưởng, đích thân cầm bọc clear duy nhất chỉ có 3 quyển vở xuống chỗ Ái Lạp. Thầy lay con bé dậy, trêu nó:
- Buổi học cuối rồi mà còn ngủ hả em? Dậy đi, hè thầy cho mày ngủ thoải mái.
- Không lẽ hè thầy định sang nhà lôi em dậy học ạ?
Ái Lạp ngáp ngủ, đón lấy tập vở rồi nói cảm ơn. Do cả lớp chỉ có một người được danh hiệu "tiên tiến" nên bọc clear 3 quyển vở này trở nên rất đặc biệt giữa đống bọc 5 quyển hoành tráng. Song từ đầu lớp tới cuối lớp, không có ai dị nghị về sự đặc biệt này cả.
Chúng nó không nhớ rõ là hôm nào. Song buổi chiều hôm ấy, thầy nói rất nhiều về cái danh hiệu trên tấm bằng khen cuối năm. Thầy bảo 3 năm đi học, thành công không phải là vác được về cái học bạ đẹp, mà là tạo nên được những tình bạn mà 10 năm sau ra trường vẫn còn liên lạc với nhau.
Tất nhiên, thầy cũng nhắc Ái Lạp không nên vì lời này mà buông thả quá đà. Nó gật gù tỏ ra đã hiểu. Mấy hôm sau, người ta chỉ thấy vài người thương tích đầy mình xuất hiện trong trường, chứ không thấy nó đánh người nữa.
Nói cũng như không.
Phát xong phần thưởng, mọi người hò nhau lên chụp ảnh lớp. Trưởng ban phụ huynh đứng chỉnh máy, hô "1 2 3" rồi bấm chụp. Ái Lạp được cho đứng giữa, hào hứng xòe 3 quyển vở ra như đang khoe chiến tích, vẻ tươi cười tự hào lắm.
- Nhìn nó kìa, cầm 3 quyển vở mà hớn hở như nhặt được vàng ấy!
Thằng đứng hàng sau nói làm cả lớp cười ầm. Quỳnh Giao đưa cho Ái Lạp một quyển vở, kêu:
- Đây, bây giờ tao với Ái Lạp đều có 4 quyển, giống hệt nhau!
- Êy ai chơi thế? Hay tất cả bỏ bớt một quyển ra cho đồng bộ đi!
- Ờ thế đi, chứ hai nhỏ kia chơi lẻ kì cục quá!
Tất cả mọi người đặt bớt một quyển vở xuống dưới chân, học theo Ái Lạp hồ hởi khoe ra 4 quyển vở. Thầy chủ nhiệm mỉm cười, hẳn trong lòng đang tự hào về đám học trò của mình lắm.
- Nào, 1 2 3! Ảnh đẹp quá!
Trên ảnh, cả lớp cười tươi giơ vở ra trước mặt. Trong thùng đựng quà để sau bàn giáo viên, một tập clear chưa bóc lặng lẽ nằm đó, minh chứng cho sự vắng mặt của một người.
Kẻ đã hoàn toàn trở mặt với lớp 10A chỉ trong vòng 2 tháng.
***
- Bye bye!
- Về cẩn thận nha!
Ái Lạp vẫy tay với Cường và Quỳnh Giao, chở bóng xe đã khuất rồi mới xoay người về nhà.
Hôm nay bố không tới đón, Ái Lạp phải tự đi bộ về.
Đường đông, xe cộ đi lại nhiều, bụi thì khỏi phải nhắc. Ái Lạp lôi khẩu trang trong túi ra đeo lên. Nó ho nhẹ, cả người run lên vì ho động tới vết thương trên người. Điện thoại thông báo có tiếng tin nhắn gửi tới, nhưng nó không xem.
Gần đây mấy người kia đã phát hiện ra chuyện gì đó. Đám đàn em trong Thống Trị Thế Giới luôn tỏ vẻ lấm la lấm lét mỗi khi ở cạnh An, nên Ái Lạp chẳng thể nhờ ai đi làm việc cùng mình.
Điển hình là hôm qua đi lẻ xong bị úp sọt, còn bị quẹt thanh sắt mẻ vào người.
Ái Lạp xốc lại cặp, chuẩn bị đi tiếp. Bỗng nhiên cặp nó bị giật ngược ra phía sau. Ái Lạp theo phản xạ ngửa, đụng trúng người ai đó.
Bảo khoác cặp nó lên vai mình, đi vòng lên trước. Ái Lạp đơ mất mấy giây, mãi mới tủm tỉm chạy theo cậu. Khi sánh ngang với Bảo, nó liền giở giọng cà khịa:
- Tôi tưởng bạn dỗi tôi?
Bảo không đáp, chỉ hơi liếc nó. Ái Lạp được đà bấu víu tay áo sơ mi Bảo làm nũng:
- Tôi biết bạn vẫn quan tâm tôi màaa...
- Không, tao ghét mày.
Ái Lạp bật cười, sau đó lập tức cứng đờ người vì đau. Nó sợ Bảo phát hiện, vội vã tỏ vẻ không có gì, tiếp tục trêu ghẹo cho cậu phải mở miệng đáp trả.
Tất nhiên phản ứng nhỏ kia không qua nổi mắt Bảo. Cậu không chọc nó cười nữa, chỉ trả lời đơn giản ừm, ừ, không. Cái miệng của Ái Lạp vẫn liến thoắng suốt đoạn đường về, tới tận cửa nhà nó vẫn chưa dừng.
Nó chỉ muốn đánh lạc sự chú ý của Bảo thôi mà sao khó thế không biết. Ái Lạp cảm nhận được đau đớn từ vết thương sau lưng, bắt đầu có chút cười không nổi. Về đến nhà, nó nhanh chóng chia tay Bảo rồi chạy thẳng lên phòng, nằm úp xuống giường.
Phòng tối um, cửa sổ trước khi nó đi học đã đóng giờ lại thổi gió vào phòng. Ái Lạp xoay người, chạm ngay phải bàn tay ai đó.
- Dậy, xem vết thương.
Cường lôi nó dậy, lôi bộ dụng cụ y tế cậu mang từ nhà ra, kiên nhẫn ngồi đợi. Ái Lạp không hề bất ngờ, cởi hai cúc áo trên cùng ra để Cường có thể vạch cổ áo đằng sau xuống.
Vết thương dài khoảng 10cm nằm ngang ngay vị trí giữa hai xương cánh bướm. Cường lặng lẽ dỡ đồ, bát đầu cầm máu rồi bọc kín nó lại.
- Tao bọc rồi đấy, mày đi tắm đi đã rồi thay băng. Tắm nhanh lên, đang chảy máu rồi.
- Ừ ừ.
Ái Lạp gật gù, bỏ vào nhà vệ sinh. Cường ở ngoài chốt cửa, phòng có ai đó đột ngột bước vào rồi phát hiện ra cậu. Ái Lạp tắm không hề nhanh, Cường phải đập cửa giục mấy lần nó mới chịu mò ra ngoài. Lúc đi ra tóc nó ướt sũng, Cường phải vừa mắng vừa quấn tóc lên để băng bó vết thương.
Quá trình thay băng diễn ra rất nhanh. Sau khi thay xong Cường liền lôi Ái Lạp ra bàn sấy tóc. Mặc dù Ái Lạp tự sấy được, nhưng Cường biết chỉ cần cậu bỏ về là nó sẽ lên giường nằm ngay.
Ái Lạp ngồi im cho Cường mân mê đầu mình, lim dim mắt buồn ngủ. Cơn đau ở sau lưng làm nó mất ngủ cả đêm qua. Không rõ vết thương có sâu không, nhưng Ái Lạp đoán là do Cường bỏ quá nhiều thuốc sát trùng.
Nó cũng chẳng rõ lí do cậu có thể xuất hiện kịp lúc thế. Ái Lạp đi không hề báo cho bất kì ai, hơn nữa đường đêm vắng tanh, con bé lại không hề nghe thấy tiếng bước chân Cường theo mình.
Ban đầu Ái Lạp còn đang cố đoán xem vì sao đám người kia bất chấp bị mình đánh cho nhừ tử vẫn cố chấp giơ thanh sắt lên khua. Hóa ra thanh sắt có tẩm thuốc. Ngay khi nó bị cào trúng, người nó bắt đầu lâng lâng, và nó biết mình không ổn.
Rồi Cường nhảy từ đâu đó xuống như một vị thần, thu dọn tàn cuộc.
Cường né tránh ánh mắt dò xét của Ái Lạp, thầm nghĩ nếu nói cho nó biết suốt một tháng gần đây, ngày nào cậu cũng theo dõi nó thì nó sẽ đánh chết cậu.
- Hay mày xuống ăn cơm với nhà tao luôn đi.
Ái Lạp nhìn điện thoại, cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi. Hôm nay bế giảng nên về sớm, còn chưa tới 12 giờ trưa. Cường cất máy sấy, không nói không rằng nhảy ra ngoài cửa sổ. Ái Lạp tưởng cậu về, ai ngờ Cường chạy xuống cửa chính bấm chuông, đường hoàng đi vào.
Vinh ôn thi ban đêm, tầm này vẫn còn đang ngủ. Bố mẹ thì làm giờ hành chính, thành ra cả bàn ăn có mỗi Ái Lạp và Cường. Nó xới cho Cường một bát, mình một bát, đoạn bảo bác giúp việc nên gọi Vinh xem có xuống ăn luôn không. Người thân trong gia đình đến bữa là sẽ gọi nhau, dù biết trước đối phương có ăn hay không.
Vinh tuy lúc bò dậy vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, nhưng chỉ chừng ba miếng cơm cậu đã xuống tới nơi. Vì bàn ít người nên bác giúp việc và hai con gái cũng ngồi ăn luôn. Chứ bình thường nếu nhà Ái Lạp đủ người, bác và hai chị sẽ ăn riêng.
- Không ăn cái này.
Cường chặn lại động tác muốn gắp rau muống của Ái Lạp. Cậu nhìn lướt qua mấy món, khẽ lắc đầu ra hiệu với nó. Ái Lạp nhớ ra vết thương trên lưng mình, ngoan ngoãn chuyển sang gắp thịt lợn. Vinh tỏ vẻ tò mò, hỏi:
- Sao không được ăn?
Ái Lạp lén lút nhìn Cường. Cường bịa đặt không chớp mắt, lập tức quay sang nói:
- Nó bị đi ngoài, không ăn rau được.
- Vãi, chuyện này mà Ái Lạp cũng đem đi kể được ấy hả?
Vinh không tin quay sang, Ái Lạp đành cắn răng đáp phải. Thằng nhóc bịt miệng kêu ầm lên, Cường tiếp lời:
- Không đâu, anh thấy nó uống thuốc.
- Thuốc đi ngoài mà anh cũng nhận ra, chứng tỏ anh đi cũng nhiều nhỉ?
Vinh đốp chát, có vẻ tính khịa người được di truyền từ bố đã đã ăn sâu vào máu thịt. Cường cười nhẹ:
- Tất nhiên rồi, đứa nào ngu mới không phân biệt được mấy loại thuốc ấy.
- Này nhé a...
- Thôiiiiii, các ông ăn đi cho con nhờ! Đang tọng cơm mà bàn chuyện gì kì cục!
Ái Lạp chặn ngang cuộc khẩu chiến, dúi vào mồm hai tên con trai to xác miệng thịt