CHƯƠNG 2: TỐ CẦU
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, sau khi ngủ cả đêm, Lâm Tố Bạch không những không giảm bớt mệt mỏi, trái lại càng thêm mệt mỏi. Tối hôm qua cô bắt đầu loanh quanh ở trong mộng, đó là một mảng đen kịt không thấy được điểm cuối của hành lang, cô luôn chạy, còn ở phía sau luôn có người đang đuổi theo cô. Cô nhìn không rõ tướng mạo của con người đó, thì chỉ có thể thấy được đối phương mang theo hai con mắt khát máu từ đầu đến cuối rượt đuổi theo mình, giống như mãnh thú nhìn chằm chằm thức ăn, làm cho người ta trong lòng run sợ
Vuốt cái đầu phát đau rồi đứng lên, Lâm Tố Bạch phát hiện mồ hôi của bản thân chảy ra thấm ướt váy ngủ, cô có chút nôn nóng đem váy ngủ cởi xuống, trực tiếp đi vào phòng tắm. Dựa vào trong bồn tắm, cô nhớ đến tối hôm qua nhận được tin nhắn, còn có cảm giác kì lạ khó hiểu khi về nhà, sự quấy nhiễu của mấy tháng gần đây để cô cảm thấy rất phiền rồi, cô cho rằng bản thân sau này vẫn là phải nói chuyện với công ty và người đại diện, để anh ta báo cảnh sát xử lý. Tuy bản thân không phải là minh tinh, chỉ là một chủ trì truyền thanh nhỏ xíu, nhưng cho dù đổi lại là người bình thường, chỉ sợ cũng không có ai sẽ bình tĩnh đối mặt với chuyện này
Quyết định chủ ý, Lâm Tố Bạch cũng thả lỏng đi rất nhiều, cô dựa ở trong bồn tắm nghỉ ngơi rất lâu, cho đến khi nước từ từ phát lạnh mới đi ra. Trong căn phòng này chỉ có một mình cô, cô không kiên kị quấn lấy khăn tắm, cầm lên điện thoại sạc điện cả đêm. Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa mới mở ra, thì nhận được mấy chục tin nhắn xa lạ. Nội dung cho dù cô không nhìn cũng đoán được đại khái, dứt khoát trực tiếp toàn bộ xóa bỏ, quay lại sự yên tĩnh
"Đinh..." và cùng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, âm thanh bổng nhiên truyền đến làm cho Lâm Tố Bạch khẽ run, cô ở công ty có không ít bạn bè, nhưng chỗ ở của cô lại cũng chỉ có số ít mấy bạn bè thân mật và người đại diện biết. Nhưng thời gian này họ chắc sẽ không không mời mà đến, Lâm Tố Bạch cảnh giác không dám đi mở cửa, cứ luôn giằng co ở tại chỗ. Còn tiếng chuông cửa đó lại không chịu bỏ qua, một lần lại một lần không ngừng vang lên
Tiếng ầm ĩ kia để Lâm Tố Bạch cảm thấy hồi hợp, cô có chút sợ hãi đi đến bên cửa, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của mình, tiếng chuông đó vốn nên dừng lại, lại trái lại trở nên gia tăng càng thêm ồn ào. Lâm Tố Bạch cẩn thận tỉ mỉ bước qua, mở ra thấu kính nhìn trên cửa, cô đã sớm làm xong việc chuẩn bị bị kinh sợ, nhưng khi cô nhìn đến người bên ngoài, lại từ đầu đến chân thở phào nhẹ nhỏm
Người đứng ở trước cửa đó cao ốm, từ cách ăn mặc và vóc dáng lại có thể nhìn ra là nữ nhân. Nàng cầm lấy cái hộp rất lớn, chiếc mũ rất lớn che đi gương mặt của nàng, để người ta nhìn không rõ tướng mạo của nàng. Nàng nhìn ra rất ốm, cho nên cầm lấy rất nổ lực, việc này cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng vội vã ấn chuông cửa như vậy. Lâm Tố Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân có chút quá cẩn thận tỉ mỉ rồi, vì nhận được tin nhắn quấy nhiễu thì nghi thần nghi quỷ. Tiểu khu này phương pháp bảo an tốt như vậy, chắc sẽ không để loại biến thái đó vào đi vào đâu
"Chào cô, xin hỏi cô là? " Lâm Tố Bạch mở cửa, nhìn người phụ nữ đứng trước cửa, lại phát hiện sau khi bản thân xuất hiện nàng trái lại đem đầu cuối xuống càng thấp, chuyện này mới nhớ lại bản thân chỉ quấn lấy chiếc khăn thì đi ra rồi, khó tránh có chút thất lễ
"Chào...chào cô...tôi...tôi...tôi là chuyển phát nhanh, ở đây có kiện...kiện hàng của cô, xin kí nhận"
Lâm Tố Bạch không ngờ được nữ nhân là nhân viên chuyển phát nhanh, nghe nàng lắp ba lắp bấp nói xong, đưa tay ra hướng về mình đưa đến tờ giấy kí nhận. Lâm Tố Bạch không có nhận ra có việc gì, còn búi tóc dài lên cao, chuẩn bị đem tên của mình kí lên. Nhưng trong lúc này, cô ấy lại cảm thấy hai tay của nhân viên chuyển phát nhanh