Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Anh xoay người đi đến bàn làm việc của mình. Trần Hàng vọt tới trước mặt anh, một phát tóm lấy cổ áo sơ mi của Lộ Vân Phàm, quát lên: "Anh chính là cố ý! Có đúng hay không?"

Vóc người của Trần Hàng cũng không lùn, nhưng ở trước mặt Lộ Vân Phàm thì anh vẫn là lùn hơn độ bảy, tám centinmet. Lúc này anh hơi ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn Lộ Vân Phàm, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

Lộ Vân Phàm mặt trầm xuống, nâng tay nhẹ nhàng mà đẩy Trần Hàng ra, lui về sau mấy bước, còn sửa sang lại áo sơ mi, caravat của mình một chút, anh mỉm cười nói một chữ: “Đúng!”

Trần Hàng nổi giận, lập tức thay đổi lại hình tượng lịch sự của mình, chỉ vào Lộ Vân Phàm quát: "Làm sao anh lại có thể hèn hạ như vậy chứ? Tại sao anh lại có thể đối xử với cô ấy như vậy hả?"

Lộ Vân Phàm nhướng mi, ánh mắt lạnh thấu xương: "Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến anh. Bác sĩ Trần, chừng nào thì anh lại xen vào việc của người khác như vậy, không có trâu muốn bắt chó đi cày là sao hả?"

Mi tâm của Trần Hàng liền nhíu lại, bỗng nhiên anh vung một quyền đấm thẳng vào Lộ Vân Phàm. Hai người bọn họ đứng gần nhau, Lộ Vân Phàm không nghĩ tới Trần Hàng sẽ động thủ, giơ tay trái lên chống đỡ một chút nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi, gò má bên trái liền bị trúng một quyền nặng nề mà. Dưới chân anh không ổn định, người bỗng chốc ngã xuống phía sau.

"Uỵch" một tiếng, Lộ Vân Phàm ngã trên mặt đất. Bên trái của anh là bàn trà, tay trái theo bản năng vung ở bên đó, còn quét mọi thứ ở trên bàn trà rơi xuống… Chiếc gạt tàn thủy tinh cùng chén trà bằng thủy tinh nóng bỏng, cả mấy thứ này đều bị rơi xuống trên đất, vỡ vụn, tung ra bốn phía, phát ra một tiếng động rất lớn.

Nước nóng dội vào trên mu bàn tay của anh, Lộ Vân Phàm nhăn mày lại, hóa ra lại đau như vậy.

Vai phải rất đau, cánh tay phải rất đau, lưng cũng rất đau.

Nhưng mà, hết thảy những cái đau ấy đều không sánh nổi với sự đau đớn từ trên đùi anh truyền đến. Mắt cá chân chân trái của Lộ Vân Phàm bị xoay đi một chút, lúc này chỉ thấy một trận tê dại, tiếp theo liền đau đớn đến kịch liệt. Mà của nơi đùi phải của anh ngã sấp xuống mãnh liệt như vậy, khiến cho chiếc chân giả của anh hơi bị lỏng ra.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Tiểu Cao lớn tiếng hỏi: "Lộ tổng! Ngài có chuyện gì không? Có cần tôi đi vào không?"

"Không có việc gì! Đều không cần phải đi vào trong này!" Lộ Vân Phàm ngồi dậy, nhíu mày trả lời.

Anh biết, lúc này bản thân mình nhìn khá chật vật, hai tay chống trên đất ngồi ở trên mặt đất, hai cái đùi gần như đều không thể cử động được nữa rồi. Anh ngẩng đầu lên nhìn Trần Hàng ở phía đối diện. Bác sĩ Trần có chút xấu hổ, anh thấy hối hận chỉ vì sự
kích động nhất thời của mình.

Lộ Vân Phàm nhếch môi nở một nụ cười, anh lắc đầu, nói: "Anh đã cảm thấy hài lòng chưa?"

Trần Hàng thấp giọng nói: "Thực xin lỗi." Anh đi đến bên người Lộ Vân Phàm, vươn tay ra hướng về Lộ Vân Phàm.

Lộ Vân Phàm nhìn cánh tay đang duỗi ra ở trước mặt mình, tiếp tục lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không đứng không được, khả năng phải cần xe lăn rồi."

"Hả?" Trần Hàng kinh ngạc.

"Thế nào? An Hồng không hề nói cho anh biết sao? Tôi bây giờ là người tàn tật rồi, tôi chỉ có một chân, tình hình tựa như còn không được tốt lắm."

"..." Trần Hàng sợ đến ngây người, @MeBau*diendan@leequyddonn@ tuy rằng anh là bác sĩ, nhưng không phải là bác sĩ ở khoa chỉnh hình. An Hồng cũng chưa từng bao giờ nói với anh về chuyện này. Trần Hàng đã từng nhìn thấy tư thế đi của Lộ Vân Phàm có chút cứng ngắc. Anh vẫn cho là chỉ là một chút di chứng để lại, không nghĩ tới, tình huống vậy mà lại trở thành như vậy.

Anh đột nhiên có chút rõ ràng … Lộ Vân Phàm hận.

Thế nhưng như vậy không có nghĩa là, anh có thể tha thứ chuyện mà Lộ Vân Phàm đã làm kia!

Trần Hàng nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Anh có cần tôi lấy xe lăn giúp cho anh không?"

"Không cần đâu, anh có thể đi rồi." Lộ Vân Phàm cúi đầu, tay trái xoa đầu gối chân trái của mình, trầm giọng trả lời.

Trần Hàng thở dài một hơi, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn ngồi xổm xuống, nói: "Lộ Vân Phàm, có phải là anh cảm thấy An Hồng đã có lỗi với anh hay không?"

Lộ Vân Phàm hất mặt đi, không có nhìn Trần Hàng, trầm mặc không nói.

"Cô ấy là có nỗi khổ riêng."

"Tôi không muốn nghe, bác sĩ Trần! Không phải là anh đã nói rồi đó sao, chuyện này, hết thảy đều đã qua rồi."

Trần Hàng nhìn chăm chú vào ánh mắt Lộ Vân Phàm, gằn từng tiếng nói: "Cho tôi mười phút là được. Tôi không phải là bênh vực kẻ yếu, vì An Hồng, tôi chỉ là muốn nói lại cho anh biết một số chuyện lúc trước mà anh không được biết mà thôi. Nói xong tôi sẽ đi ngay!."

"Tôi không có hứng thú!"

"Lộ Vân Phàm, anh, con người này thế nào lại mang thù nặng như vậy? Anh có phải là đàn ông hay không?"

Lộ Vân Phàm cười nhạo một tiếng, nói: "Tôi là đàn ông thì liền xứng đáng phải thừa nhận hết thảy mọi chuyện hay sao? Bác sĩ Trần, anh xem bộ dáng của tôi bây 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện