Cố Linh đi ra khỏi phòng, nhưng không có phản ứng gì với Dư Minh Hâm.
Cô nhìn về phía Tôn Tú Lan đang bày ra khuôn mặt từ ái, nói: “Mẹ, xe đạp của tôi đã hỏng đến không thể hỏng được nữa, vì vậy hôm nay mới bị té ngã một cái.
Cái quần này cũng đã được khâu đi khâu lại rất nhiều lần rồi, hiện tại căn bản không có cách nào vá thêm được.
Mẹ đưa lại cho tôi 187 đồng tiền lương mà mẹ đang cầm của tôi, tôi muốn đi mua một chiếc xe đạp mới.
Mẹ đưa thêm cho tôi hai phiếu mua, tôi muốn mua một cái quần mới.”Bởi vì Dư Minh Hâm tới Cố gia, cho nên các hàng xóm bên cạnh cũng có người ngó đầu xem náo nhiệt.
Cố Linh nhân cơ hội này, làm trò trước mặt Dư Minh Hâm cùng hàng xóm.
Tôn Tú Lan mặt lập tức đỏ lên, trong lòng lại càng hồ nghi!Cố Linh trước nay đều không dám trực tiếp nói chuyện như vậy với bà ta, hôm nay cô ta lại làm sao vậy?Nhưng bà ta lại không thể làm trò khóc lóc trước mặt Dự Minh Hâm được.
Bà ta cũng không thể làm hỏng thanh danh người mẹ kế tốt mà bà ta vất vả xây dựng tự lâu.
Vì vậy, xe đạp này cần mua, quần cũng cần mua!Tôn Tú Lan lập tức cười nói: “Ai da, Linh Linh, mẹ biết, hôm nay con rốt cuộc đã chịu đổi xe đạp mới! Cái xe đạp kia là của mẹ ruột con để lại, con luyến tiếc không muốn đổi.
Con vẫn luôn dùng chiếc cũ, mẹ đã nói con nên mua một cái mới