Cố Linh nói xong, còn quay sang nhìn Dư Minh Hâm cùng mấy người hàng xóm xung quanh nói : “Mẹ kế của tôi, không giống như những người mẹ kế khác.
Bà ấy trước nay đều không bao giờ lấy cớ để chiếm tiền lương của tôi.
Bà ấy bảo đưa chính là đưa, không cho chính là không cho, có phải hay không?”Tôn Tú Lan khẽ cắn môi, nếu không phải nghĩ đến việc, khi Cố Linh gả đến Dư gia, chỉ cần lễ hỏi thôi bà ta có thể cầm được vài trăm đồng, thì hôm nay, 180 đồng này, bà ta nhất quyết sẽ không lấy ra.Cuối cùng, bà ta ngoài cười nhưng trong không cười đi về phòng đem tiền cùng phiếu mang ra.
Sau đó, vẫn không quên làm bộ dáng mẹ hiền nói : “ “Linh Linh, đi thôi, chỉ cần Linh Linh nhà ta cao hứng, cái gì cũng không bằng!”Cố Linh cầm tiền, trong lòng cũng kiên định hơn.
Bất cứ lúc nào, bất cứ là ai, hay bất cứ lời hứa hẹn nào đều không hữu dụng bằng tiền ở trong túi của mình.Cố Á đứng bên cạnh, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cố Linh cùng Dư Minh Hâm.
Ánh mắt cô ta tối xầm lại, gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng.Cô ta biết mọi việc sẽ xảy ra sau đó.
Đời trước Dư Minh Hâm cùng Cố Linh đi ra ngoài hẹn họ, Cố Linh từ chối đính hôn.
Vì vậy mà tâm tình Dư