Tiêu Mãnh nhìn cách ăn mặc của cô gái nhỏ, cô gái mặc một chiếc áo hoa sợi tổng hợp, trên chân đi giày vải màu đen, hắn thấy hắn cô gái nhỏ là từ trong nông thôn qua đây bán gà.
Đi một đoạn đường xa như vậy, thật là không dễ dàng cho cô ấy.
Hắn khi còn nhỏ mới nhìn thấy mấy đồng tiền giấy lúc nãy được trả lại.
Hơn nữa cô gái nhỏ còn phải tìm ra bằng được năm đồng tiền này trả cho hắn, đây đúng là một cô gái rất nghiêm túc.Tiêu Mãnh liền bảo Khương Nhượng không cần phải bán con gà mái còn lại, hắn có huynh đệ có quầy bán thực phẩm sạch, chuyên môn bán các sản phẩm nông nghiệp không bị ô nhiễm môi trường.
Gà nuôi thả này của cô đưa qua bên chắc chắn bạn hắn sẽ nhận, hơn nữa giá còn cao hơn so với giá bán lẻ bên này.
Nhưng bên đó không nhận gà còn sống, vì vậy xử lý gà thật tốt rồi mang qua.Khương Nhượng cũng biết về thị trường bán hàng cao cấp kia, đồ vật bên trong đều rất đắt.
Kẻ có tiền ở Lạc Thành này đều mua rau dưa đồ ăn ở nơi đó, đồ vật tuy rằng đắt nhưng chất lượng rất tốt, xác thật toàn bộ hàn đều là những loại không bị ô nhiễm.
Thực ra ngay từ đầu Khương Nhượng cũng tính toán mang gà qua đó bán, nhưng mà bên đó không cho tự do bày quán bán hàng,