Vu Hồng cũng mang theo một chiếc ghế mây tới ngồi xuống.
"Sao lại như thế! "Chắc là lại nhắc tới Phó Ủng Quân rồi, chẳng trách vừa mới về đã nhắm vào cô.
"Ai bảo không phải chứ, hiện giờ có ai không chê cười thanh niên trí thức chúng ta, thôi bỏ đi không nói nữa.
" Triệu Bình thở dài, tâm trạng thực sự rất tệ.
"Ôi hai người biết không? Hôm nay chuồng bò bên kia lại loạn lên rồi.
""Hả?" Ánh mắt hóng hớt của Tô Cẩm Tú lập tức nhìn về phía Vu Hồng.
Vu Hồng nhấp một ngụm trà lạnh:"Có một xú lão cửu* cũng bị trúng nắng, cháu trai của ông ta đến nhà chú Chung xin thuốc, chú Chung không cho.
"(*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.
)Tô Cẩm Tú sửng sốt một chút, trong chớp mắt liên tưởng tới người đàn ông gầy gò bị tóc che mất mặt kia.
Thì ra là ở chuồng bò à?Chẳng trách mà bẩn thỉu như thế, chỗ nào cũng toàn là mụn vá.
"Sau đó thì sao?" Tô Cẩm Tú vội vàng gặng hỏi.
"Không biết, có lẽ chỉ đành chịu đựng thôi, lại nói lúc trước cũng là lão cách mạng, chỉ tiếc là tư tưởng có vấn đề, đành phải điều xuống cơ sở để giáo dục lại.
" Vu Hồng nghiêng người, che miệng, nói với vẻ bí mật: "Nghe đâu thân phận của vị kia lúc trước cũng không đơn giản.
""Nói thừa, trong chuồng bò có mấy người là đơn giản.
"Tô Cẩm Tú lại nhớ đến số thuốc đáng giá mười chiếc bánh quy, nghĩ lại sau này chuồng bò đều sẽ sửa lại