Cho nên để tránh bị quay về làm người thực vật, cô nhất định phải hoàn thành toàn bộ nguyện vọng của nguyên thân.
Diệp Chiêu nằm im trên giường tới hơn bốn giờ sáng thì mới bò dậy.
Cô rút ra bao vải đeo chéo màu xanh lục quân đội mà cô chuẩn bị sẵn từ trước từ dưới chăn, đi giày, nhẹ nhàng mở cửa đi xuống tầng.
Vừa tới tầng một mở cửa ra thì cô chợt nghe thấy có tiếng gọi nho nhỏ phía sau lưng, y như tiếng mèo kêu vậy.
"Chị ơi, chị đi đâu vậy?"Diệp Chiêu giật mình, là Tiểu Cầm chạy theo.
Cô vội vàng quay đầu "suỵt" một tiếng.
"Chị, chị dẫn em đi với.
" Diệp Tiểu Cầm đoán rằng chị cả muốn đi, bèn nhỏ giọng cầu xin.
Bởi cô bé không muốn ở lại cái nhà này thêm nữa.
Tiểu Cầm còn đang học tiểu học, mà chính bản thân Diệp Chiêu chưa xác định được con đường mai sau, làm sao để dẫn con bé theo.
Vả lại đi sang bên Thâm Quyến còn cần giấy chứng nhận biên cảnh, cô hoàn toàn không dẫn em gái đi được.
Diệp Chiêu đưa tay vuốt tóc Tiểu Cầm, bất cẩn chạm phải vết thương trên trán cô bé, làm Tiểu Cầm khẽ kêu một tiếng.
Diệp Chiêu không đành lòng, nhưng không thể không từ chối.
Cô định nói, chờ cô dàn xếp xong xuôi sẽ nghĩ cách đón con bé.
Nhưng lời hứa không khẳng định là có thực hiện được không thì đừng hứa hẹn làm gì.
"Xin lỗi em.
"Tiểu Cầm chớp chớp mắt nhìn chị.
Chị đi rồi, đến cả chiến hữu duy nhất của cô bé cũng không còn.
Nhưng cô bé không dám gây sự, không dám dốc sức đeo đuổi, chỉ có thể khe khẽ nức nở.
Diệp Chiêu đẩy cửa bước ra.
Một cơn gió