Mười giờ bốn lăm, Diệp Chiêu ngồi trên xe lửa đi Quảng Châu.
Cô mua vé ghế cứng, mà ngay cả lối đi trong toa xe cũng ngồi đầy những người xuôi nam đi làm thuê.
Người của thời đại này không hề có ý thức lễ nghĩa cần có ở nơi công cộng.
Có một số anh trai thấy trời nóng quá, thế là cởi giầy ra, đôi chân lắc lư, mùi từ chân và răng hòa với mùi mồ hôi chua lòm từ trên thân người khác tạo thành thứ mùi hôi thối nồng nặc làm cho người ta gần như không thể thở được.
Diệp Chiêu che mũi ngồi một lát, rồi dần thích ứng với mùi này.
Tối qua cả đêm không ngủ, nên lúc này cô ngồi gần cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô cứ vậy nửa tỉnh nửa mê ngủ không biết bao lâu, mãi cho tới khi bị tiếng ồn đánh thức.
Không biết cặp đôi phía trước cãi nhau vì chuyện gì.
Có người nhiệt tình tới khuyên nhủ, Diệp Chiêu lắc lắc cần cổ cứng ngắc vì ngủ, đứng dậy đi vệ sinh.
Bên ngoài nhà vệ sinh có hai ba người đang xếp hàng chờ tới lượt.
Diệp Chiêu đứng sau, xoa bóp cần cổ, rồi thò đầu tới phía trước xem.
Phía trước là nơi hai toa xe nối nhau, người ngồi đầy trên sàn.
"Lấy vé xe ra, vé đứng cũng kiểm tra.
" Có nhân viên tàu chen người đi qua kiểm tra vé.
"Ấy, ấy, cô bé này đừng đi, vé của cháu đâu?"Ban đầu Diệp Chiêu không để ý, mãi cho tới khi nhân viên tàu lại nói oang oang: "Khóc cái gì, gọi người lớn nhà cháu tới mua vé bổ sung đi, nửa vé là được.
"Sau đó cô nghe thấy tiếng khóc thút thít quen thuộc.
Diệp Chiêu bước