Chiếc xe lửa màu xanh lục này chạy rất chậm, phải trưa mai mới tới được Quảng Châu.
Vé đứng quá mệt, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiểu Cầm, Diệp Chiêu không muốn tiết kiệm khoản tiền này, cô bèn hỏi: "Có giường nằm không ạ?""Cháu muốn đổi sang vé giường nằm à?" Trưởng đoàn tàu lại quan sát cô, nhắc nhở: "Vé đó đắt lắm.
""Chú tính giúp cháu xem bao nhiêu tiền ạ.
"Trưởng đoàn tàu xụ mặt tính giá vé.
Diệp Chiêu suy nghĩ thật nhanh, bèn ngoan ngoãn nói: "Chú ơi, chú xem phim Người chăn dê bao giờ chưa, trông chú giống ba của nam chính lắm.
"Trưởng đoàn tàu nhếch miệng cười: "Trông chú già vậy sao?"Diệp Chiêu lắc đầu: "Không phải già ạ, mà là đẹp trai ấy, ba của nam chính đẹp trai hơn nam chính nhiều.
"Trưởng đoàn tàu đẹp trai hơn nam chính phim điện ảnh nghe xong lời nịnh nọt của Diệp Chiêu, khuôn mặt trông vui vẻ hẳn ra, nhưng ông ta không thể tỏ ra quá vui được.
"Nào, bổ sung vé đứng cho em gái cháu từ Uyển Thành tới đây, sau đó mua bù vé giường nằm, tính nửa vé cho cháu hết.
"Diệp Chiêu thấy ngữ khí của ông ta ôn hòa hơn nãy không ít, bèn nhỏ giọng dò hỏi:"Chú ơi, cháu không mang nhiều tiền, liệu có thể mua cho em gái cháu một nửa vé giường nằm, sau đó đổi vé của cháu từ ghế cứng sang đứng được không ạ?"Cô và em gái đều gầy gò, hai người nằm trên một chiếc giường là hoàn toàn thoải mái.
Vậy thì giữ vé ghế cứng cũng vô dụng, không bằng đổi thành vé đứng.
Đây là phương án tiết