Diệp Chiêu không kìm được chế giễu: "Nếu không phải bất công, như vậy là cấp bậc hệ thống của mi quá thấp, chỉ số thông minh không ổn! Nguồn dự trữ tri thức cũng không đủ.
"Hệ thống tức giận tới hộc máu: "Bé đây ba tuổi rồi nhé!"Diệp Chiêu: "Thảo nào!"Hệ thống còn định biện bạch, lại bị Diệp Chiêu vô tình cắt ngang: "Bé ngủ đi, chị buồn ngủ rồi.
"Hệ thống: "!!!!!!!"! Bị tiếng còi xe hơi đánh thức, Diệp Chiêu nắn bóp trán.
Tối hôm qua ngủ không ngon dẫn tới bây giờ đầu óc cô hơi mơ màng hỗn loạn.
Cô quay người, phát hiện Tiểu Cầm đã dậy, lúc này đang ghé bên cửa sổ nhìn bên ngoài.
Diệp Chiêu đi tới đứng sau lưng Tiểu Cầm, nhìn một vòng xung quanh thì đều là những nhà tầng khá thấp.
Thực ra không khác biệt mấy với huyện thành nhỏ bọn họ, chỉ là đằng xa có ba bốn tòa nhà cao tầng đang được xây dựng.
Mười năm sau, nơi đây chính là trung tâm của Thâm Quyến, toàn bộ Tăng Ốc Vi đều sẽ bị tháo dỡ cải tạo, tấc đất tấc vàng.
Dã tâm của Diệp Chiêu không lớn cũng không nhỏ, cô mong có thể thông qua nỗ lực của bản thân mua được một tòa nhà nho nhỏ của riêng mình.
Tiểu Cầm chỉ vào tòa nhà cao tầng phía xa: "Chị ơi, nhà kia cao quá.
"Diệp Chiêu nhớ mang máng đó là tòa nhà ngân hàng ngân hàng Trung Quốc đầu tiên có nhà hàng xoay trên tầng đỉnh ở Thâm Quyến, có lẽ sang năm mới xây xong.
Cô vuốt mái tóc bù xù chưa chải chuốt của em gái: "Chờ nó được xây xong, chị sẽ dẫn em tới đó ăn uống.
"Tiểu Cầm ngửa