Diệp Chiêu ăn sớm chút, tìm một hàng chụp ảnh gần đó chụp ảnh chứng minh thư.
Mai mới lấy được ảnh, sau đó mới đi làm chứng minh thư được.
Một buổi sáng, bà chủ dẫn cô đi xem vài nhà, đều là nơi tối tăm, người hỗn tạp, lên tầng còn ngửi mấy mùi mồ hôi bẩn thỉu khó kể.
Bà chủ thấy Diệp Chiêu không thích chỗ nào thì có hơi khó chịu.
Bà ta nhìn Diệp Chiêu mặc chiếc váy liền trông khá cũ, cho rằng cô gái này không sinh trưởng ở thành phố lớn gì mà sao lại soi mói thế.
Bà ta vừa định trách móc thì thấy Diệp Chiêu dừng lại trước cổng một sân nhà.
Diệp Chiêu nhìn tấm bảng bìa cứng treo trên tường, trên đó ghi hai từ "Cho thuê".
Bà chủ nhà nghị đứng ở sau lưng cô, khẽ nói: "Nhà bà này đắt lắm.
""Đắt cỡ nào ạ?""Xêm xêm với ở nhà nghỉ của thím, không lời.
"Diệp Chiêu đứng ở cổng nhìn vào trong.
Bên trong là một sân hình tam giác không lớn, phía tây bên trái và chính diện đều có một tòa nhà hai tầng cũ kỹ.
Phía đông là bức tường, trên tường leo đầy dây mướp, bên chân tường chất đống gạch cũ, trên đó đặt vài chậu hành, rau hẹ và hoa.
Mặc dù sân này cũ kỹ, nhưng trông rất sạch sẽ thoải mái.
Một người đàn ông trung niên tóc húi cua đang ngồi sửa xe đạp trong sân.
Bà chủ nhà nghỉ bèn gọi với vào: "Ê chú Câm, chị của chú đâu?"Người câm liếc nhìn bọn họ một cái, không quan tâm, tiếp tục cúi đầu sửa xe.
Bà chủ nhà nghỉ dường như có quan hệ bình thường với người nhà này, người ta không đáp lời, bà ta