Cô đi tòa nhà phía tây, nhìn thoáng qua, mặt tiền là lớp gạch men ốp tường mang đặc màu sắc thời thập niên.
Lầu một mỗi bên trái phải đều có một hộ, nhìn vào trong qua ô cửa sổ thì thấy mỗi hộ có ít nhất ba phòng ở.
Giữa hai hộ là cầu thang đi lên tầng hai.
Nếu cô đoán không sai, hẳn là cũng có hai hộ ở tầng trên.
Cô không thuê nổi hộ ba phòng, chỉ muốn thuê một gian phòng đơn mà thôi.
"Ê thằng câm!" Giọng một người phụ nữ đột nhiên đâm thẳng vào màng tai: "Mày muốn chết à?! Dầu máy mà lại mang tới trước cửa nhà tao? Sao mày không làm ở trước cửa nhà mày đi?!"Diệp Chiêu quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ trung niên đi dép lê, tóc ngắn ngang vai, đuôi mắt hơi nhướng cao, vẻ mặt hung dữ đang mắng chú Câm kia một chặp.
Chú Câm vốn lạnh lùng với thím Kiều vội vàng nhặt dây xích xe máy dính đầy dầu đặt lên vỏ cứng, vẻ mặt như nói: Không thể dây vào.
Người phụ nữ khiến chú Câm không dám dây vào này hẳn là chủ nhân Tăng Nhị Xảo của tòa lầu phía tây.
Tăng Nhị Xảo liếc nhìn Diệp Chiêu rồi hỏi thím Kiều: "Làm gì thế?""Ấy chị Xảo về rồi à? Tôi dẫn khách muốn thuê phòng cho chị đây.
" Thím Kiều vừa mới nói không quan tâm Tăng Nhị Xảo đã lập tức đổi sắc mặt, bà ta nở nụ cười toe toét nịnh nọt:"Cô bé này đi xem phòng cả buổi sáng, thế là chọn trúng sân này của chị.
Tôi biết, không có phí môi giới đúng