Ông ta lắc lắc đầu, bác bảo vệ tỏ vẻ: Nhìn thế nào cũng không thấy giống.
Xem xét xong: Không giống, chỗ nào cũng không giống.
"Cháu chào chú ạ.
" Nhận thấy tầm mắt của ông cụ, Tô Trà lễ phép cất tiếng chào hỏi.
"Ngoan, con nhóc cháu cũng đến đây đăng ký đi.
"Tô Trà nghe thấy ông ta nói thế thì tiến lên phía trước vài bước, cầm lấy cây bút mà Vương Tú Mi vừa mới đặt xuống, cô khẽ cúi người, bắt đầu viết chữ.
Bác bảo vệ gác cổng nhìn thấy động tác của Tô Trà, ông ta lén liếc một cái, không nhịn được mà chú ý đến chữ viết của Tô Trà.
Nét chữ này, sinh động lưu loát như mây bay nước chảy.
Chữ tựa vào nhau, lại hào phóng tách ra.
"Nét chữ của con nhóc này đẹp thật.
" Bác bảo vệ gác cổng không nhịn được khen một câu.
"Chỉ tạm được thôi ạ.
" Tô Trà khiêm tốn đáp.
"Con gái cháu là học sinh ở trường Trung học số hai của trấn đấy, năm nay lớp mười một rồi.
" Vương Tú Mi cũng chen lời một câu.
"Ôi chao, là học sinh cơ đấy.
Chắc thành tích học tập tốt lắm đúng không?" Bác bảo vệ gác cổng lộ ra vài phần tươi cười.
"Đúng vậy, thành tích của con gái cháu rất tốt.
""Đúng là đứa bé ngoan mà.
"Sau khi trò chuyện vài câu, Vương Tú Mi mới cảm thấy mĩ mãn dẫn Tô Trà đi vào xưởng dệt.
Vào xưởng dệt rồi, bà trực tiếp đi thẳng đến tòa nhà dành cho công nhân ở bên kia.
Lúc này mới hơn bốn giờ, xưởng dệt vẫn chưa tan làm, Vương Tú Mi và Tô Trà đi tới nhưng không thể vào được.
"Con gái đừng