Nhưng mà ở trước mặt người ngoài, Lưu Mĩ Lan vẫn ôm cái bụng to đứng dậy, cười cười nói cảm ơn với người phụ nữ vừa rồi tới báo tin kia."Chị dâu Lý, vậy em về một lát nhé.
Nếu chút nữa tổ trưởng có đến, chị nhớ báo với tổ trưởng giúp em một tiếng.
Em sẽ lập tức quay về thôi.""Đi đi, chút nữa chị sẽ báo giúp cho.
Em nhanh chóng về là được." Chị dâu Lý hào phóng đáp.Lưu Mĩ Lan cảm ơn, sau đó thì rời khỏi công xưởng.Tô Trà đang đứng dưới tòa nhà dành cho công nhân thì nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến về phía này, cô ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa có một người phụ nữ mang thai đang đến gần."Chị dâu hai, chị đến rồi à? Chúng ta lên nhà ngồi một lát."Con người của Lưu Mĩ Lan vô cùng sĩ diện, thế nên từ trước đến nay cho dù trong lòng không thích đến đâu thì ngoài mặt bà ta vẫn làm thỏa đáng.
Giống như bây giờ vậy, cho dù trong lòng không vui vì chị dâu hai thường xuyên tìm tới nhà mình, thế nhưng thím ta sẽ không thể hiện ra ngoài mặt."Được, đúng lúc hai mẹ con chị đang đói bụng.
Mĩ Lan, nhà em có gì ăn không?""Trước khi chị đến cũng không báo một tiếng, cho nên...""Không sao đâu, chị không kén chọn, có gì ăn đó là được mà." Vương Tú