Ngay khi hai mẹ con đang ăn mì, ngoài cửa truyền đến tiếng "lạch cạch".
Hai mẹ con đang ăn mì không hẹn mà cùng ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.Bên này, Tô Thắng Lợi vừa mới vào nhà cũng bị hai người làm cho hoảng sợ, sau khi tập trung nhìn kĩ thì chú ta mới phát hiện, hóa ra là Vương Tú Mi và Tô Trà ngồi đó.Nhìn thấy Tô Thắng Lợi vào nhà, Vương Tú Mi chậm rãi đứng dậy, cười khanh khách chào hỏi: "Ôi chao, Thắng Lợi về rồi à? Chú đã ăn cơm chưa, đúng lúc trong nồi còn chút mì kia kìa, chị múc ra cho chú nhé? Chú đợi chị một lát."Nói xong, không đợi Tô Thắng Lợi kịp lên tiếng từ chối, Vương Tú Mi đã đi thẳng vào phòng bếp.Nhìn thấy Vương Tú Mi như thế, Tô Thắng Lợi vốn định nói gì đó, nhưng lại bị chú ta mạnh mẽ nuốt lại vào bụng.Lại nói, con người Vương Tú Mi này thật đúng là có bản lĩnh.
Mặc dù bà không giỏi làm việc, thế nhưng bà lại có một da mặt dày, lại còn biết ăn nói, cứ gặp người ta là đã có thể nở nụ cười luôn rồi.
Mà ai có thể giơ tay đánh mặt người cười cơ chứ?Vài phút sau, Tô Thắng Lợi cũng cầm một bát mì ăn cùng hai mẹ con, không biết chú ta nghĩ đến chuyện gì, thế nhưng vẻ mặt lại khó tránh được mang theo chút buồn bực."Thắng Lợi, sao thế? Thoạt nhìn sắc mặt em