Tất cả mọi người giống như bị ấn nút tạm dừng vậy, cả đám ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tô Trà đang cầm con dao bầu, sau đó, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Cô gái này, đanh đá quá!Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Trà cảm giác khí thế của bản thân lúc này đang cao đến hai mét tám rồi.
"Tô, Tô Nhị Nha, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói, tôi và mẹ cháu đùa nhau thôi.
Cháu buông dao xuống đã, đừng cực đoan như thế mà.
" Người bỏ cuộc trước là Trương Thúy Hà, bà ta nhìn con dao trên tay Tô Trà, trong lòng có chút sợ hãi.
Cái tay vốn đang túm chặt tóc của Vương Tú Mi kia lập tức buông ra, còn thuận tiện giấu ra sau lưng mình.
Ở trong thôn, Trương Thúy Hà nổi tiếng là người có cái miệng thích nói nhảm, bình thường thích nói xấu hết người này đến người kia.
Hơn nữa, bà ta lại còn là một người đàn bà chanh chua.
Thế nhưng tục ngữ có một câu thế này, người tốt sợ kẻ xấu, kẻ xấu sợ kẻ vô lại, kẻ vô lại sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ người không muốn sống.
Lúc này, Tô Trà chính là cái người không muốn sống kia.
"Con, con gái.
" Tóc của Vương Tú Mi đã được buông ra, lúc này bà mới hoàn hồn lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đó của Tô Trà, bà cũng khuyên nhủ theo mọi người: "Con gái, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh rồi nói.
""Dạ.
" Tô Trà gật đầu, cô vẫn cầm dao bầu như cũ, nhìn về phía Trương Thúy Hà, cô cất