Tùng Lâm chén hết từ cây kem này đến cây kem khác làm Chính Hiếu phát hoảng. Từ lúc ăn bữa trưa đến giờ còn chưa quá 3 tiếng nữa! Cậu ta lúc nãy còn kêu trời kêu đất no muốn chết, vậy mà bây giờ vẫn còn có thể nuốt đầy một bụng kem, thậm chí còn vô cùng hưởng thụ nữa là-_-
" Cậu không buồn đi nặng à? "
" Vô duyên, cút xéo chỗ khác"- Tùng Lâm lườm hắn. Tên này là sợ cậu ăn tốn tiền nên cố tình phá đám đây mà. Đã thế cậu phải ăn bằng sạch cái quán này cho hắn xem.
Chính Hiếu thầm quy đập đầu vái lạy cái dạ dày của cậu ba cái. Chợt nhớ ra điều gì đó:" Giờ đã là chiều rồi. Cậu ăn nhiều thế cẩn thận tối không ăn được cơm đâu=)) " Lời nói của hắn như lông hồng, nhưng mang rõ hàm ý khiếu khích cười trên sự đau khổ của người khác.
Tùng Lâm chợt bừng tỉnh đại ngộ. Que kem trên tay rơi bịch cái xuống. Thôi xong rồi, hôm nay mẹ bắt cậu lỗi hắn về nhà bằng được để ăn cơm. Chắc chắn tối nay sẽ nhúng lẩu. Mà quan trọng hơn nữa, nếu cậu không đắt được tên khốn này về thì... tối nay xác định làm bạn với mấy ông vô gia cư đi.
Cậu tự doạ cho mình sợ đến mặt tai mét. Nhà cậu ngoại trừ ông bố nhu nhược ra, ba mẹ con đều giống nhau y đúc ở một khoản có thể đúc kết thành hai từ ngắn gọn gọi là CỤC SÚC. Cậu không tin mẹ cậu nói mà không dám làm. Càng không tin có thể làm lay động cái gọi là tình mẹ bao la.
" Chính Hiếu à! Nhất định tối nay cậu phải tới nhà tôi ăn cơm. Bằng không mẹ tôi sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà mất"- Tùng Lâm hốt hoảng kéo tay hắn, trên mặt là biểu cảm thành khẩn và vô cùng kinh hãi, thậm chí nơi khoé mắt còn len lén để lộ giọt nước mắt mà chính cậu cũng không biết. Nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, toàn bộ kế hoạch dày công suy nghĩ trong đầu hắn chính thức sụp đổ. Hắn vốn định làm khó cho cậu tí để làm tăng giá trị của bản thân mà xem ra có lẽ phải đại ha giá rồi.
" Thực ra tối nay tôi có cuộc gặp mặt với đối tác quan trọng đấy. Nhưng quả thực là không nỡ để người yêu tôi phải chịu khổ. Cậu có phải là rất hạnh phúc vì có được 1 người bạn trai như tôi không? "- Chính Hiếu véo má cậu cười khúc khích. Tùng Lâm khẽ thở dài trong lòng: Xạo què! Đối tác quan trọng mà lại dám vì tôi mà ở lại. Nhưng cậu cũng không thèm so đo với hắn, vấn đề cấp bách được giải quyết ổn thỏa là tốt rồi, mấy chuyện khác miễn hết đi.
" Vậy giờ đi luôn chứ? "- cậu mở miệng đề nghị. Dù sao cũng phải để bụng tối ăn tiếp, ở lại đây coi chừng lại lỡ mồm-_-
Trên đoạn đường trải đầy lá phủ, Tùng Lâm kéo cửa kính xe xuống, hít hà không khí trong lành. Lâu lắm rồi mới được trải nghiệm lại cảm giác dễ chịu này, cậu không kìm được mà hét lớn tiếng:"Thoải mái quá đi!!! "
" Thích vậy sao? Nếu vậy thì ngày nào chúng ta cũng đi ngắm cảnh nhé! ! "
" Tôi sẽ còn hạnh phúc hơn nữa nếu tài xế có thể đổi người"- Tùng Lâm không thèm nhìn hắn nổi 1 lần, bĩu môi rồi lại tiếp tục ngắm cảnh tiếp.
" Làm gì có tài xế có thể ngày nào có thể ngày nào cũng chở cậu đi chơi mà không thu tiền chứ. Cậu có biết mỗi lần lượn xe như thế này tốn bao nhiêu tiền xăng không? "- Chính Hiếu cười cợt trêu đùa lại cậu rồi khẽ nhấn nút công tắc trên bảng điều khiển xe. Bất chợt mui xe phía trên bật mở ra, để lộ 1 mảng trời xanh lồng lộng
" Woa! Có 1 chiếc xe lợi hại thế này mà giờ mới chịu nói với tôi"-Tùng Lâm cực kỳ vui thích, không ngừng xoa nắn chiếc xe liên tục. Mấy thứ này cậu chỉ toàn thấy trong phim thôi , ai ngờ lại còn có thể được ngồi lên ngoài đời thực.
" Chỉ là 1 chiếc xe mui trần thôi mà. Không ngờ 1 cực phẩm như tôi có ngày lại đi thua bởi 1 cái máy ghẻ đấy"- Chính Hiếu lên tiếng oán thán, lời lẽ không giấu nổi mùi dấm chua.
Tùng Lâm:"... "- tên điên này thật có khiếu sát phong cảnh.
Chiếc xe vẫn tiếp tục đi về phía trước, mà với không khí bẻ ngoặt một phát 180°. Chính Hiếu không hề bị ảnh hưởng bởi cái bộ mặt như đến tháng của đối phương, tiếp tục lẩm cẩm:" Phải rồi, đây là lần đầu tiên tôi tới ra mắt nhà bố mẹ vợ ha. Nhất định phải tạo ấn tượng thật tốt mới được. Cậu nói xem, tôi nên tặng họ món quà gì đây."
Tùng Lâm hừ lạnh một tiếng, ai là bố mẹ cậu chứ! Nhưng cậu thoáng suy nghĩ lại, chuyện này cũng không phải không có khả năng xảy ra. Mẹ cậu xem chừng là bị cái Ánh tiêm nhiễm vào đầu óc mấy thứ chẳng hay ho về tên Chính Hiếu này rồi. Nếu bả mà còn thấy mấy cái hành vi cợt nhả của hắn đối với cậu chắc chắn sẽ ấn định hắn làm con rể tương lai của mình rồi tống cổ cậu ném đi không thương tiếc. Lúc đó chỉ có đường ngày ngày phải quỳ dưới chân hắn chịu sự lăng mạ, tủi nhục mà thôi!- Tùng Lâm nghĩ đến tối tăm mặt mũi. Nhất định là phải diệt từ trong trứng, không cho cái dòng đời bất hạnh của cậu đẻ trứng từ đây được. Tùng Lâm nhớ là mẹ cậu rất là dị ứng với lông thú vật. Lần nào chẳng may tiếp xúc cũng phải hắt hơi đến nổ cả cuống họng. Nặng thì có khi nằm nhà nghỉ khoẻ luôn=)) Dụ hắn tặng mẹ 1 con Samoyed nghe chừng hết sẩy đấy. Cậu thích giống chó này lâu rồi, mỗi tội giá thành của nó thuộc hàng vô cùng đắt, hơn nữa mẹ cậu còn nhất quyết đe doạ cậu nếu dám bén mảng đem loài động vật nào về thì xác định hôm đấy có thịt miễn phí để ăn đi. Bây giờ thì hay rồi, một mũi tên trúng hai con lợn=))
" Tôi nghĩ cậu nên... "- Tùng Lâm đang định mở miệng giăng kế, bỗng nhiên đùng một cái, bụng dưới của cậu đau ghê gớm. Cậu có thể cảm nhận được từng tuyến dây thần kinh của mình dưới đấy đang không ngừng co dãn đến sắp nổ tung ra. Những luồng khí đang ra sức quẫy đạp trong lục phủ ngũ tạng như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra làm cậu liều mạng giữ chặt nó lại thật chặt. Xịt một cái, cuối cùng cũng không kìm chế nổi...
"..."- hắn biết là hiện giờ cậu đang xấu hổ. Vẫn là mùi nồng nặc quá!!! Ăn nhiều thế lại nhằm đúng chỗ này mà phun bom, phải chăng là cậu vô tình nhưng cố ý đi!!! - Chính Hiếu nhẫn nại nhịn, nhịn, nhịn,...
"... Chính Hiếu à. "
" Sao vậy"- đã cố gắng ngó lơ sự chú ý, này là cậu ép tôi đi. Chính Hiếu quay đầu lại, đập vào mặt chính là một thân mồ hôi nhễ nhại, góc nghiêng kia nhìn đến quằn quại, ánh mắt đã sớm không còn thấy rõ vân tinh nữa rồi.
"... Tôi... Buồn... Ị"- nói ra ba chữ đến là khổ sở. Xong phim, hình tượng sớm đã sụp đổ nay lại được trát lên một bức tường ngập tràn phân là phân luôn.
Chính Hiếu vừa nghe xong mặt cắt không còn giọt máu. Hiện giờ trong đầu hắn chính là bao nhiêu con thảo nê mã đang chạy loạn tùng phèo. Cái này chỉ có thể trách tại hắn quá ngu đi mà! Biết là cậu ăn nhiều thế thảo nào cũng "trào thực", đáng ra trước khi lên xe hắn phải tống cậu vào WC giải quyết đề phòng hậu hoạ. Vậy mà không hiểu sao lúc ấy hắn lại đi có cái niềm tin vào cái dạ dày của cậu. Thật muốn cho mình mấy cái bạt tai.
Chính Hiếu thất thần không lâu rồi cũng nhanh chóng ổn định lại tâm trạng. Hắn kéo cần gạt số, nhấn ga phóng tốc độ lớn, khuôn mặt hiện giờ nghiêm nghị hơn lúc nào hết. Từ trong khuôn miệng chuẩn mẫu, lạnh lẽo bật ra một dải âm thanh từ vùng Âm Cực:" Cậu mà không chịu được đến lúc vô nhà vệ sinh. Tối nay tôi chính thức thượng chết cậu".
"..."- cục *** đang chuẩn bị lòi ra, lập tức mất dạng.
...
" Chính Hiếu ơi... Tôi sắp... "- Tùng Lâm hiện giờ đang đập mông bùm bụp vào thành ghế, hai tay giữ chặt hậu huyệt, tóc tai lê lết dưới đất. Sớm đã đem những ai nhìn thấy doạ chạy trăm dặm.
" Nếu còn muốn sống thì bịt chặt lại cho tôi".
" Hay là cậu thả tôi xuống, tôi ra kia xử lý".
" Không có giấy".
"... ".
Cậu cố gắng cầm cự thêm nửa phút nữa, hiện giờ trước mặt đã hoá thành sao vàng sao đỏ bay tứ tung mặt mũi. Cảm giác lâng lâng, đang muốn thả hết muộn phiền mà đuổi tới thì bỗng có một lực đạo thật mạnh siết chặt vòng ba cậu lại. Kế tiếp đó cậu cảm giác bị dốc ngược lên và cuối cùng là hơi lạnh ùa tới.
Chính Hiếu cũng đích thực là hoảng muốn chết. Yêu lắm chứ không đến nỗi yêu luôn cả thứ ấy được. May mắn sao cuối cùng cũng tìm được một nhà hàng, lại còn tiện hơn cả là WC còn đặt ở ngay bên ngoài nhà hàng nữa. Hắn trực tiếp đem ngoài lao thẳng vào, đề phòng súng đã lên nòng dừng không lại. Vừa đặt cậu xuống bệ xí, y như rằng một tràng lũ xả lấy xả để làm hắn cả kinh. Xả liên tục một phút mới dừng lại. Hắn đợi thêm một lát nữa, sau khi đã xác định không còn dấu hiệu nguy hiểm mới lấy giấy lau đi. Chính Hiếu quả là một tên cuồng biến thái, trong hoàn cảnh thế này mà cũng có thể động dục được. Mới quẹt qua được vài cái, phần dưới của hắn chính thức dựng đứng lên. Hắn cũng trực tiếp đem cái gọi là " xấu hổ" quẳng qua đầu luôn đi: Gì chứ không thể đổ lỗi tại mình đê tiện được. Chẳng qua là do vòng 3 của vợ mình quá đẫy đà thôi.
Sau khi lau sạch sẽ rồi, hắn cầm lấy vòi xịt thao tác làm sạch cuối cùng. Đầu tiên hắn đưa vòi xịt thử lên tay để thử độ nặng nhẹ, sau khi xác định cậu sẽ không bị rát mới từ từ chỉnh đúng hướng hậu huyệt cậu mà phóng tới. Nước chảy róc rách theo khe đùi cậu, làm ướt đẫm sàn gạch lót nhà, ướt luôn cả phần đáy quần của ai đó. Chính Hiếu chính thức bị chính trò của mình ngược cho tơi tả, cũng không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa...
...
Tùng Lâm đang trong cơn mê man hạnh phúc, bỗng nhiên bị một lực đạo làm cho đau nhói mà tỉnh lại. Trước mặt cậu chính là cái bồn cầu dáng bệt màu trắng được phủ bởi làn ánh sáng màu vàng mỏng, nom cũng thật nhu hoà. Nhưng nhu hoà đến mấy thì cũng không thể nào chống trả