Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh.
"Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".
Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi!
Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước.
"Cậu! ", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.
Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.
Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.
Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó.
Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.
Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía.
Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.
Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.
Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.
Nhưng khi sờ lên