Cả ngày Vương Nhất Bác không liên lạc được với Tiêu Chiến, lo lắng sốt vó gọi gần trăm cuộc mà anh không thèm nghe. Gần 9 giờ tối anh vẫn chưa về phòng, đang lúc cậu Vương bực bội đạp cửa phòng định mắng Lâm Hào một trận nữa thì Mai Học Chu gọi đến.
Bên kia có tiếng lạo xạo rất to và tiếng nói loáng thoáng vọng vào: "Cậu đang ở đâu thế?"
Vương Nhất Bác sốt ruột: "Tôi ở phòng trọ. Sao tôi gọi anh không nghe máy, anh đang ở cạnh Tiêu Chiến phải không?"
Mai Học Chu nghe giọng Vương Nhất Bác cuống quýt, đột nhiên cười lên: "Ừm, sáng nay cậu ấy gọi điện bắt tôi từ nhà lên tận đây đi uống rượu."
- Hai người đang ở đâu?
- Tiêu Chiến bảo cậu ấy thất tình, nói là cậu có bạn gái rồi mà còn kêu cậu ấy nuôi cậu, đồ tra nam một chân đạp hai thuyền.
Vương Nhất Bác tức giận liếc nhìn Lâm Hào làm anh ta co rúm lại một chỗ, cậu mất kiên nhẫn nói: "Một chân đạp hai thuyền cái con khỉ! Tôi bị oan. Hai người đang ở đâu vậy? Cho tôi nói chuyện với anh ấy được không?"
Âm thanh bên kia đột nhiên nhỏ lại, hình như là Mai Học Chu nói chuyện với người khác, nửa phút sau mới trả lời: "Tiêu Chiến ngủ rồi, cái tửu lượng không đáng được gọi là tửu lượng này của cậu ta thật chán mà, còn dám gọi tôi đi uống rượu chứ! Chúng tôi gọi xe, sắp về đến phòng trọ rồi. Tiêu Chiến nói mớ muốn cậu xuống tiếp giá. Chuẩn bị đi nhá."
Vương Nhất Bác cúp máy rồi chạy luôn xuống dưới khu trọ, đứng đợi chưa đầy 5 phút thì một chiếc xe taxi chầm chậm đi vào lối nhỏ, cậu liền chạy tới gần.
Taxi mở cửa ra, Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến từ trong xe ra ôm vào lòng, người anh mềm nhũn và nóng hầm hập như phát sốt. Mai Học Chu nhích sang từ ghế bên cạnh thò đầu ra khỏi cửa kính nhìn cậu, tủm tỉm cười:
- Chăm sóc bạn thân tôi cho tốt đấy, cậu mà còn làm cậu ấy khóc lóc đòi đi uống rượu nữa thì tôi đến đốt cái luôn cái khu trọ này của cậu biết chưa. Tôi về nhà nghỉ ngủ đây.
Vương Nhất Bác xóc lên để người trong lòng tựa đầu trên vai cậu, bây giờ mới bày ra được vẻ mặt dễ chịu: "Cảm ơn anh." – Xong còn rất lễ phép nghiêng người nói với bác tài xế: "Bác đi cẩn thận nhé, cháu cảm ơn."
Chiếc xe taxi nhanh chóng đi ra khỏi sân khu trọ.
Vương Nhất Bác lúc này mới nhìn xuống Tiêu Chiến, môi cậu kề sát vào trán anh, chỉ nhích một chút nữa là chạm vào rồi. Cậu khẽ gọi: "Tiêu Chiến, anh tỉnh dậy đi? Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến nghe tiếng gọi quả thật mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai kề sát, cho dù chân tay anh vô lực, mệt muốn chết, nhưng anh vẫn đẩy Vương Nhất Bác ra, đứng cách xa một đoạn, nhìn cậu cười ngốc:
- Tưởng là ai chớ, hóa ra là Vương Nhất Bác na!
Vương Nhất Bác lo lắng giữ cánh tay anh: "Cẩn thận chút, giờ anh có nghe hiểu em nói gì không đấy?"
Giọng Tiêu Chiến lè nhè: "Sao mà hông hiểu? Tui là tui vẫn tỉnh lắm nhe!"
- Được rồi, đi lên phòng.
Tiêu Chiến vùng tay ra, dỗi: "Buông ra, không thích lên đấy. Đồ đáng ghét này!"
Anh vùng tay ra được thì mất điểm tựa thành ra lảo đảo nghiêng người, Vương Nhất Bác vội vàng ôm lại. Tiêu Chiến ngoan ngoãn không được hai giây đã đưa tay lên túm hai tai cậu mà nắm mà kéo, miệng mắng:
- Đồ đáng ghét này buông ra đê. Ai cho cậu ôm tui hả? Có bạn gái rồi sao còn ôm tui chớ!
Vương Nhất Bác cứ ôm chặt lấy. Bất hạnh cùng tổn thương làm anh ấy mất đi cảm giác an toàn, cho dù đã nhận được lời hứa hẹn vẫn không dám tin tưởng. Người cậu thương ngốc quá, cậu làm sao có bạn gái được cơ chứ. Năm tháng vô tình trôi qua chẳng để ai vào mắt, từ lúc nhận thức được mình yêu anh, sau đó trong tim chỉ có anh, chỉ yêu mình anh.
Có lẽ Tiêu Chiến anh ấy cũng đau lòng, không dám nắm tai Vương Nhất Bác mà vò nữa. Ngón tay anh khẽ cọ lên vành tai đỏ lên vì đau của cậu, mếu máo chực khóc, âm thanh phát ra toàn là giọng mũi:
- Có bạn gái rồi thì hông được ôm. Tui hông cho ôm đâu, cũng hông thèm nuôi. Đi mà tìm bạn gái của mấy người ấy....
Vương Nhất Bác cảm nhận được khắp khoang miệng của anh toàn là vị rượu, lồng ngực kề sát làm tiếng tim đập vô cùng rõ ràng. Tiêu Chiến bây giờ im lặng rồi, trở lên ngoan ngoãn lắm.
Bởi vì vòng tay này dịu dàng quá....môi của em ấm quá.
Bởi vì...có trời mới biết, anh nhung nhớ người này đến mức nào.
Chịu đựng tủi thân bao lâu nay, cuối cùng đã được bù đắp một tí rồi.
Vương Nhất Bác giữ Tiêu Chiến hôn rất lâu mới buông ra, ôm lấy khuôn mặt anh, mềm giọng nói: "Anh thừa biết là em không có bạn gái được mà. Anh đừng tự dày vò bản thân nữa được không?"
Tiêu Chiến say rượu đã lảo đảo, hôn xong rồi càng không biết trời ở đâu đất đằng nào, khó nhọc thở ra, vô thức rên rỉ vì mệt. Anh lắc lắc đầu mấy cái muốn tỉnh táo, cậu vội giữ lại, thỏa hiệp:
- Đừng lắc, em cõng anh lên. Ngày mai anh tỉnh rồi nói chuyện tiếp.
Vương Nhất Bác cõng cái thân gầy tong của Tiêu Chiến lên đến phòng, vừa mở cửa Hạt Dẻ đã quấn lấy chân cậu. Cậu đặt anh lên giường, quen thuộc như cả trăm lần trước đó lấy quần áo ngủ trong tủ ra:
- Anh thay quần áo ra đi này.
Nhân lúc Tiêu Chiến mắt nhắm mắt mở cởi quần dài ra để mặc quần ngủ vào, Vương Nhất Bác đi tìm thức ăn cho mèo đổ vào bát. Ba ba đi ra ngoài nhậu nhẹt quên mất con gái ở nhà không có cơm ăn rồi!
Vương Nhất Bác vuốt đầu Hạt Dẻ một lúc thì đứng lên nhìn lại giường, Tiêu Chiến đã quăng cái quần với cái áo phông toàn mùi rượu xuống đất, đôi mắt híp lại nhìn cậu chằm chằm không rời.
Vương Nhất Bác nhặt quần áo lên cho vào máy giặt, lúc ra mang theo một cái khăn mặt. Anh yên lặng hưởng thụ chăm sóc ân cần, cứ híp mắt ra chiều dễ chịu cực kì nhìn cậu lau mặt cho anh xong thì lau tới hai bàn tay.
Những lúc như thế này cậu Vương nhìn rất ra dáng ba ba, làm người ta vô thức muốn dựa dẫm.
- Anh có đau đầu không?
Tiêu Chiến gật đầu, cứ nhìn cậu không chớp mắt như thể sợ rằng anh chỉ lơ đãng một giây thì cậu Vương sẽ đi mất.
- Hôm nay em đừng về bên kia được không?
Vương Nhất Bác ghé xuống chạm chán mình vào trán anh, buồn cười nói: "Em thắc mắc lâu rồi, rốt cục mỗi lần anh say là anh say thật hay giả vờ thế? Sao say mà vẫn thông thái được quá vậy?"
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy kia ở khoảng cách 5 cm, thành thật nói: "Say thật. Mệt lắm ~."
Vương Nhất Bác đứng thẳng dậy, cười cưng chiều: "Giường chật lắm."
Tiêu Chiến nghe vậy nhanh chóng nằm sát vào bên trong chừa ra một khoảng rất rộng, bày ra ánh mắt đầy mong chờ.
- Em đi về lấy đồ ngủ.
- Mặc của anh!
- Em về lấy bàn chải đánh răng.
Vì anh không có cái bàn chải mới nào cả, đành cắn răng thả Vương Nhất Bác về phòng ở đầu cầu thang.
Khi mà người ta yêu nhau, chỉ là khoảng cách một dãy nhà cũng thấy xa quá.
Khi mà anh yêu em, em rời đi vài phút anh đã thấy nhớ nhung cuộn trào trong lồng ngực.
Vương Nhất Bác mang bàn chải quay lại, lục tục trong phòng tắm vài phút, mặc quần áo ngủ của Tiêu Chiến vào, xong xuôi tắt điện leo lên giường. Anh buồn ngủ lắm vẫn phải cố đợi đến khi cậu nằm yên vị rồi, liền không tiếng động nhích lại gần:
- Sao em về đó rồi không lấy đồ của em?
- Anh bảo em mặc đồ của anh còn gì nữa.
Vương Nhất Bác cảm nhận được cái móng nhỏ hư hỏng của người nào đó vắt ngang qua ngực cậu, ngang ngược hết mức, nói: "Mặc đồ của anh thì thành người của anh."
Lồng ngực dưới cánh tay anh rung động nhè nhẹ: "Anh lời quá ha. Có bộ quần áo mà đòi lấy được em hả?"
Tiêu Chiến cười rúc rích xong không thèm cãi cọ gì, giường của anh cũng nằm rồi mà còn cứng cái gì chớ. Anh ôm lấy cậu nhắm mắt muốn ngủ, chưa kịp ngủ thì thấy Vương Nhất Bác xoay người, bàn tay to lớn của cậu áp trên lưng anh, ấm ơi là ấm.
- Cuối tuần có rảnh không?... Này, anh ngủ rồi à?
- Tạm thời không có việc gì.
Vương Nhất Bác cảm nhận được tiếng tim anh đập rộn lên, cằm cậu tì trên đỉnh đầu anh, bàn tay sau lưng vỗ vỗ:
- Thế có muốn đi hẹn hò với em không?
Tim anh đập nhanh mất kiểm soát, mở to mắt ngẩng đầu nhìn cậu, như mong chờ rằng dù trong bóng tối đặc quánh, ánh sáng từ đôi mắt của em vẫn khẳng định những lời anh vừa nghe thấy là thật.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn anh, cười: "Không muốn à?"
Hốc mắt Tiêu Chiến nóng bừng lên, khóe miệng cong xuống muốn khóc, mếu máo nói: "Muốn."
Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, để anh áp tai lên ngực cậu, anh có nghe thấy không, em cũng giống như anh.
- Anh yêu em lắm lắm.
Tiếng quần áo sột soạt, tiếng tóc ma sát trên gối đầu trong bóng tối phóng đại vô cùng. Vương Nhất Bác được tỏ tình, hôn hôn người ta xong lại phải dỗ:
- Đừng khóc mà. Em cũng yêu anh, anh đừng khóc.
Tiêu Chiến không nghe lời.
Vương Nhất Bác yêu thương sờ mặt anh: "Anh giả vờ say thật ha, không mệt hay sao, mau nín, mau ngủ đi."
Bây giờ anh mặc kệ cậu nói cái gì, vòng tay ôm chặt cổ người bên cạnh, nhắm mắt hôn lên.
Đêm nay, cô đơn không còn chỗ dung thân. Đêm đen mịt mùng giờ này có là gì khi đã có Tất Cả ở trong lòng. Phải không?
Mỗi lần Tiêu Chiến uống rượu là buổi sáng nay lại tỉnh dậy rất sớm. Năm giờ sáng anh trèo qua người cậu đi vào nhà vệ sinh. Sau khi giải quyết được đại sự đời người liền quay lại nằm úp sấp lên giường.
Đầu hè trời mau sáng, mặt trời còn chưa lên nhưng chân trời đã xuất hiện những ánh sáng vàng nhạt, qua ô cửa sổ ban đêm không đóng, nhảy nhót len vào.
Vương Nhất Bác vẫn ngủ say, có lẽ ánh sáng trong phòng không tốt nên da dẻ cậu vốn đã trắng giờ trông hơi nhợt nhạt mệt mỏi. Tiêu Chiến chống cằm ngắm đôi môi nhạt màu hơn so với lúc tỉnh nhưng vẫn vừa căng vừa mềm kia đến mất hồn. Anh đưa tay sờ một chút, rụt tay về rồi tự dưng cười tít mắt một mình.
Qua nửa tiếng Vương Nhất Bác đột nhiên quờ quạng mấy cái, không bắt được cái gì liền mở mắt. Lúc này thấy được Tiêu Chiến chống cằm, đôi mắt trong sáng mở to, cái miệng xinh đẹp đang cười rất đáng yêu.
Tiêu Chiến thấy mặt Vương Nhất Bác ngái ngủ ngơ ngơ như trẻ con thì đưa tay bóp má cậu, bóp ra một cái mỏ vịt, trêu chọc:
- Ngủ say đến mức người ta mang đi bán cũng không biết đâu nhỉ?
Cậu Vương bây giờ đã lớn thành một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, nào có phải cậu nhóc mười bảy tuổi bị thầy Tiêu trêu một chút đã hết cách đâu. Vương Nhất Bác cầm lấy cổ tay Tiêu Chiến, phô trương sức lực, kéo một phát đã thu được mĩ nhân vào lòng.
- Anh lỡ để người ta mang em đi à?
Tiêu Chiến nằm trên lồng ngực Vương Nhất Bác, hai người nhìn nhau, thấy cậu nhích một cái, anh liền chậm chậm khép mắt lại, toại nguyện nhận được nụ hôn buổi sáng ướt át.
Vương Nhất Bác chầm chậm nhâm nhi, cuốn lấy lưỡi mềm của anh nhẹ nhàng mút. Anh lớn gần ba mươi tuổi bị trai trẻ hôn môi thoải mái đến mức khẽ rên rỉ.
Vương Nhất Bác hôn xong xoa xoa khắp người anh: "Người anh nhuyễn rồi, mềm thế này bị người ta bắt đi bán cũng không phản kháng được đâu nhỉ?"
Tiêu Chiến ngượng chín mặt, chống người muốn thoát ra, cằn nhằn: "Lưu manh nhà em, sáng còn chưa đánh răng đã.."
- Hôm qua em còn chẳng chê anh toàn mùi rượu, nay anh lại chê em, mà em thấy anh thích lắm mà ta?
Vương Nhất Bác ung dung tủm tỉm cười nhìn Tiêu Chiến chạy trối chết vào trong nhà vệ sinh.
Sáng sớm đã kích động quá là không tốt.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Chiến dường như không lúc nào cho Vương Nhất Bác rời khỏi tầm mắt anh, trừ lúc cậu phải đi học và anh phải đi làm thì hầu như lúc nào anh cũng quấn lấy cậu.
Vì buổi