%%%#######CẢNH BÁO: CHƯƠNG TRUYỆN CÓ YẾU TỐ 18+, TRẺ EM DƯỚI 18 TUỔI, NGƯỜI TRÊN 18 NHƯNG TÂM LÝ YẾU VÀ PHỤ NỮ MANG THAI XIN ĐỪNG BÉN MẢNG!!######%%%
%%%%###ĐÃ CẢNH BÁO, NẾU CỐ TÌNH ĐỌC TÁC GIẢ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM!!!!#### :))))))))))))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiêu Chiến tỉnh dậy trong lòng Vương Nhất Bác, dịu dàng thơm lên môi cậu một cái rồi xuống giường đi nấu cơm trưa.
Anh đã phải sớm nhắn tin xin nghỉ, nhờ thầy cô sắp xếp giảng viên dạy thay. Nhóc con kia thì tự nhiên mà bùng học, ngủ đến hơn 10 giờ sáng mới chịu bò dậy.
Vương Nhất Bác đánh răng xong ôm Hạt Dẻ đi vào bếp nhìn bóng Tiêu Chiến bận rộn nấu cơm, một lúc sau mới lên tiếng làm anh giật cả mình:
- Anh bán nhà thật hả anh?
Tiêu Chiến quay đầu nhìn, cười cười: "Thật! Chứ sao?"
- Em còn đang nghĩ nếu anh không bán thì anh về nhà đi, ở đây điều kiện không tốt, mấy hôm nay nóng hơn rồi, ôm anh một tí anh đã ướt mồ hồi.
- Không sao. Sau này mua căn to hơn, có phòng đọc sách, có phòng riêng cho Hạt Dẻ, có phòng khách với phòng bếp thật rộng.
Vương Nhất Bác thả Hạt Dẻ xuống trước bát thức ăn của nó, miệng lầm bầm: "Hết rồi à?"
- Chưa, còn phải có đủ chỗ nuôi một chàng trai mới 22 tuổi thân cao mét tám nữa.
Tiêu Chiến cảm nhận được Vương Nhất Bác đứng sát sau lưng anh, hơi thở của cậu phả vào sau gáy, nóng hổi: "Em chỉ cần nửa cái giường của anh thôi, không chiếm chỗ đâu."
Anh hơi nghiêng đầu, khóe môi không tự chủ được nhếch cao: "Mua một cái giường thật to cho em tha hồ lăn, được không?"
Đôi môi anh hồng tươi căng mọng, cậu Vương không cưỡng lại được đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần như thế. Lồng ngực dán sát vào lưng anh, một tay cậu vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ xíu, một tay luồn qua cánh tay anh giữ lấy cằm, hôn lên hai cánh hoa đào mềm mại.
Tiêu Chiến để mặc cho Vương Nhất Bác làm loạn, vì anh đã nhanh tay tắt nồi canh đang nấu dở đi rồi. Cậu nới lỏng cái ôm siết chặt, anh liền quay người lại ôm lấy cổ cậu, làm sâu thêm nụ hôn trong căn bếp chật hẹp.
Hai người hôn hơn mười phút mới chịu buông, anh mở mắt ra khóe mắt còn long lanh ánh nước, cậu Vương nhìn thấy trong lòng thích lắm, cứ ôm chặt lấy eo anh không buông, nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai cực kì của người trong tay vui vẻ đến mức cười ngốc ơi là ngốc.
Tiêu Chiến cứ như vậy nấu xong một bữa cơm trưa với một con gấu mèo lớn bám trên người.
Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác muốn đi lên phòng thí nghiệm, Tiêu Chiến không có tiết dạy nhất quyết đòi lên theo. Từ giờ đến ngày hẹn hò còn ba ngày nữa, ngày nào anh cũng phải bám chặt lấy cậu, không để cho cậu rời ra được một phút nào.
Vì anh lo sợ cậu lại đi tìm người ta đánh nhau. Nỗi sợ hãi vì chờ đợi trong vô vọng đó anh không thể chịu đựng thêm nữa. Ngày hôm đó tìm mãi mà không thấy, run rẩy đợi đến nữa đêm, nỗi lo lắng gây ra một bóng ma tâm lý thật lớn, chỉ cần tự nhiên không liên lạc được là anh lại sợ đến phát bệnh.
Cẩn trọng đặt người dưới tầm mắt mình, giờ khắc bảo vệ, không để em đi đâu hết, càng không thể để người khác cướp mất!
Phòng thí nghiệm không phải lúc nào cũng có nhiều người, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi lên lúc này không có ai cả. Phòng thí nghiệm rộng chỉ có hai người, nhưng cậu không thích anh ngồi ở chỗ nào khác, xếp chỗ cho anh ở bàn được phân công của cậu.
Tiêu Chiến lần đầu tiên đến phòng thí nghiệm, anh nhìn cái gì cũng thấy hay ho, đảo mắt nhìn quanh một lúc, ánh mắt lại rơi trên người Vương Nhất Bác. Người này thật là, vừa đến đã bắt đầu tấp nập làm gì đó không thèm để ý anh nãy giờ rồi.
Nhưng mà nhìn Vương Nhất Bác mặc áo blouse trắng thật là đẹp trai quá đi, dáng vẻ làm việc nghiêm túc cũng rất ngầu. Tiêu Chiến không quen thuộc địa hình, cũng sợ làm phiền cậu làm việc nên ngồi ngoan ơi là ngoan, chống cằm mê mẩn ngắm sườn mặt người thương.
Vương Nhất Bác chuẩn bị xong mẫu, cầm theo một cái chén nhỏ đi đến chỗ Tiêu Chiến ngồi, đưa tay sờ đỉnh đầu anh, dịu dàng nói:
- Em đi sang phòng bên cạnh một tý, anh đừng động vào cái gì, cẩn thận bị thương nhé. Em quay lại chỉ anh làm thí nghiệm, được không?
- Anh được làm hả?
- Với điều kiện là dưới sự giám sát của em.
Tiêu Chiến cười tít mắt: "Được nha! Em về nhanh nhaa."
"Anh cầm điện thoại cho em." - Vương Nhất Bác đưa cho anh điện thoại của cậu, sờ mặt anh thêm một lúc mới đi ra.
Tiêu Chiến cứ tủm tỉm cười nhìn cái điện thoại Vương Nhất Bác đưa cho anh mãi. Anh mang máng hiểu được vì sao cậu lại mua điện thoại mới, mấy hôm nay lại mang cái cũ ra dùng rồi, nhóc con này vẫn là đồ nhóc con mà. Màn hình khóa để hình hồi nhỏ của anh, màn hình nền thì để hình chụp lúc anh đang ngủ, nhóc con này cũng to gan thật đấy.
Tiêu Chiến nhìn hình nền hết sức cạn lời, tự dưng tò mò xem ảnh lưu trong điện thoại của Vương Nhất Bác có bao nhiêu quá phận. Cậu tự nộp vào tay anh, anh xem một tí cũng không tính là quá đáng lắm đâu nhỉ?
Cậu ấy quả thật rất yêu anh....
Mỗi album đặt tên thật dụng tâm, nào là "Thầy Tiêu của em", "Mĩ nhân nhà tui", nào là "Anh mình ăn cơm", "Bé cưng ngủ". Lúc anh tủm tỉm cười nhìn mấy cái ảnh cậu cẩn thận chụp, cẩn thận phân loại, sống mũi cay cay tự lúc nào.
Mãi đến lúc Tiêu Chiến mặt nóng bừng nhìn đến mấy cái album có tên hơi nhạy cảm, nhẹ nhất là "Hôn anh" đầy rẫy những ảnh cậu Vương lén hôn rồi chụp lại, sợ hơn cả là cái gì "Môi" rồi "Bụng trắng của thầy Tiêu", rồi cái gì đây "*****"!!!!
Mấy cái hoa thị là cái quái quỷ gì hả? Tên lưu manh kia còn dám đặt mật khẩu riêng!!
Trong lúc Tiêu Chiến run tay mở ra cái tập ảnh đó, một người đi từ ngoài vào làm anh giật thót, úp mạnh điện thoại xuống bàn. Người này đi vào để đồ xuống bàn đằng xa, nhìn thấy anh ngồi đó thì tò mò lại gần.
Ánh mắt cô gái vừa đến có vẻ không mấy thân thiện, anh lịch sự đứng lên hướng cô ấy gật đầu. Đã không đáp lại cái gật đầu chào của anh, ngữ khí nói chuyện còn rất khó chịu:
- Anh là ai, sao anh ngồi đây?
Tiêu Chiến cười làm lành: "Tôi ngồi đợi bạn thôi."
Cô gái nheo mắt dò xét anh một hồi, nói: "Anh ra ngoài cho, trong đây không phải chỗ để ngồi đợi. Bàn này của một người khó tính lắm, nhỡ anh làm gì đổ vỡ gì thì tiêu đó."
Tiêu Chiến nghe danh người khó tính này đã lâu mà chưa bao giờ gặp mặt, buồn cười nói: "Vậy hả? Khó tính đến mức nào?"
- Cái đó...nói chung là khó tính, lạnh lùng lắm, không ai dám chọc giận cả. Trừ Giáo sư ra, ai ở đây cũng phải nhìn sắc mặt người đó mà làm việc hết. Mà anh cũng đừng ở đây cản trở chúng tôi làm việc!
Tiêu Chiến vơ lấy điện thoại trên bàn, đeo túi xách lên: "Được rồi, tôi ra ngoài đợi, xin lỗi nha."
Tiêu Chiến đứng ngoài hơn mười phút, bị chính hình ảnh mình và một cậu trai trẻ hôn nhau mà mặt đỏ như sắp nhỏ máu. Vương Nhất Bác quay lại thấy anh đứng ngoài, mặt đỏ như thế, còn tưởng là anh bị sốt, lo lắng phát cáu lên:
- Sao anh ra ngoài này, chỗ hành lang hắt nắng như vậy! Em xem nào, anh cảm nắng à? Em bảo anh ngồi đợi anh chạy ra đây làm gì!!!
Tiêu Chiến tức giận mím môi chìa điện thoại cho Vương Nhất Bác nhìn, là hình ảnh anh đang ngủ, cậu Vương hôn rồi còn để lại vết răng và làm đôi môi anh ướt át, cố tình lúc chụp lại còn dám đưa tay anh bóp cằm anh nâng lên.
- Em nói xem, sao em lại chụp kiểu này hả????
Vương Nhất Bác nhận lại điện thoại, đưa đôi mắt cún con nhìn anh: "Sao anh mở được vậy?"
- Mật khẩu của em quanh đi quẩn lại, không phải sinh nhật anh thì là sinh nhật anh đảo ngược, đồ ngốc nhà em!!! Dám chụp ảnh kiểu thế hả? Em!! Lưu manh!
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đứng giữa hành lang bóp mặt trừng phạt. Cậu Vương không có vẻ gì ăn năn hối lỗi, kéo tay anh xuống, nhìn trái nhìn phải một hồi, cậu ghé tai anh thì thầm:
- Em chụp như vậy, là có những lúc đêm khuya thanh vắng làm chuyện quan trọng, cần dùng!!
Tiêu Chiến: "!!!!!!!!!!!" - Kể ra đây là lần đầu tiên tên Đường Tăng này thú nhận có dục vọng với anh một cách trắng trợn như vậy.
Từ xưa tới nay đều trắng trợn như vậy, chỉ là chưa bị bắt quả tang như hôm nay thôi....
Tiêu Chiến đỏ mặt tía tai, một tay ôm mặt, một tay bị Vương Nhất Bác nắm lấy kéo vào trong phòng. Cậu ấn anh ngồi xuống ghế, chạy đi bật cái quạt lên rồi quay lại kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, mở miệng than thở:
- Mệt chết em rồi!!!
Tiêu Chiến vẫn còn bị câu trêu ghẹo của vừa rồi oanh tạc, mặt mũi đỏ bừng liếc cậu: "Em làm cái gì mà mệt, em cầm cái cốc bé tí đi ra đến đầu bên kia thôi mà mệt cái gì! Lưu manh!"
Vương Nhất Bác nghệt mặt nhìn Tiêu Chiến một lúc, đột nhiên nói: "Anh đừng làm vẻ mặt đó ở đây, làm em muốn đè anh ra hôn cho khóc luôn bây giờ."
Anh tức giận vỗ vỗ vào người cậu mấy cái, cúi đầu nói lảng sang chuyện khác thì thầm: "Em cũng ghê gớm lắm ha. Làm cho ai ở đây cũng sợ."
Vương Nhất Bác tròn mắt: "Em làm cái gì? Em thân thiện như này."
- Đừng có nói điêu! Vừa nãy bạn nữ kia nói rằng, chỗ này của môt người khó tính lắm, anh ngồi đây mà táy máy làm vỡ cái gì thì người đấy sẽ nổi giận, phòng thí nghiệm này đều phải nhìn sắc mặt người này mà làm việc đấy!
- Anh lại đi nói chuyên với người lạ rồi!? - Vương Nhất Bác bày tỏ rất không hài lòng.
Anh lại nhẹ đập cho cậu một cái lên bả vai: "Trọng điểm không phải ở đấy! Người ta bắt chuyện với anh trước mà."
- Cô ta bảo anh ra ngoài đứng đúng không?
Tiêu Chiến khó xử gật đầu, lại nói: "Chắc là phòng thí nghiệm không cho người ngoài vào. Em dẫn vào là em sai, em bày ra nét mặt như vậy bảo sao người ta không sợ hả? - bàn tay nhỏ của anh nắm lấy ngón tay cậu: "Đừng giận, anh cũng không nói rõ với người ta là em bảo anh ngồi đây đợi mà."
- Phòng thí nghiệm không phải không cho người ngoài vào, chỉ là hạn chế vì sợ có tai nạn mà thôi! Phòng thí nghiệm có phải chỗ họp quốc hội đâu mà làm như tuyệt mật lắm vậy! Còn cái chuyện nhìn mặt em mà làm việc chắc chắn không có nhá, mấy người họ bị thần kinh! Việc ai người ấy làm, họ làm sai em nhắc nhở mấy lần liền nói nhìn sắc mặt em làm việc, vớ vẩn thật sự!!!
Tiêu Chiến bóp ngón tay cái to lớn của cậu, hi hi cười: "Đừng giận đừng giận, anh trêu em thôi. Cô bạn kia nhìn sang đây nãy giờ nè. Chắc nghĩ là anh đang mách lẻo với em đó."
Vương Nhất Bác liếc cũng không thèm liếc, đứng dậy lấy một cái ống nghiệm nhỏ: "Kệ đi, em cho anh xem cái này."
Anh để ý thấy cậu nhanh tay lấy mấy nhỏ mấy giọt từ một cái bình sau đó thêm mấy giọt từ một cái bình khác, mang đến trước mặt anh. Tiêu Chiến tròn mắt nhìn, oa một tiếng: "Đẹp quá ~~~."
- Màu xanh là màu của tĩnh mạch, màu đỏ là màu của động mạnh, hai màu hòa hợp tạo thành trái tim, màu của tình yêu. Thế nào?
- Đẹp lắm.
Vương Nhất Bác lắc nhẹ ống nghiệm một chút, màu đẹp như vậy lập tức biến mất, chuyển thành màu nâu giống như đất sét: "Là kết tủa của Coban đó. Lắc nhẹ là biến thành màu như này rồi. Đẹp mà mong manh lắm, giống như là tình yêu thì phải nâng niu không thì tan biến ngay."
Tiêu Chiến ngước đôi mắt tiếc rẻ lên nhìn cậu, Vương Nhất Bác liền cười: "Cũng không phải tình yêu của chúng ta, tình yêu của em anh lắc thế nào cũng không biến mất được đâu. Yên tâm."
Tiêu Chiến lại hi hi cười, ngồi ở bàn cẩn thận làm ra một cái ống nghiệm khác, chụp ảnh muốn đăng weibo.
Qua một lúc Quân Nhất đến, Vương Nhất Bác cùng đàn anh làm xong việc, Tiêu Chiến buồn chán ngồi đọc mấy tờ báo trên bàn của cậu. Quân Nhất vừa làm việc vừa liếc qua mấy lần rồi thì thầm với Vương Nhất Bác đang mải mê đo mẫu:
- Dẫn người đến tận đây rồi ha, ghê gớm.
Vương Nhất Bác tặng cho anh ta một cái liếc mắt: "Thì làm sao? Cũng có dẫn người ta đến đốt phòng thí nghiệm đâu. Anh ý kiến cái gì?"
- Nào dám? Anh đây ra cảm thán chú có người yêu ngoan thế, nhìn chán sắp mọc rêu rồi mà cũng không kêu ca gì ha.
- Anh ấy thích mà, chán gì cứ. - Vương Nhất Bác cũng không bất ngờ Quân Nhất biết quan hệ của cậu và anh. Cậu không nói ra, nhưng hoàn toàn không có ý định giấu.
- Ở đây có cái gì mà thích?
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lêu, đắc ý cười: "Có em, thích em!"
Quân Nhất nghẹn họng, gật đầu bày tỏ em giỏi rồi quay đi. Có người yêu thì giỏi lắm hả, hứ, không thèm nói chuyện với mi, ta đi chơi với mấy em "vàng nano xinh đẹp" của ta."
Vương Nhất Bác làm xong việc, rửa dụng cụ xong cởi áo blouse ra, nói: "Của em xong rồi, em về trước đây, đưa anh ấy đi chơi chút. Mà anh bảo mấy đàn em của anh tự làm tốt việc của mình đi, đừng có để đầu óc vào chuyện linh tinh."
- Ơ, ơ, gì đấy? Nói rõ ràng xem nào?
Quân Nhất không thu hút được chú ý của ai hết, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác đi đến cạnh Tiêu Chiến đặt tay lên đỉnh đầu người đàn ông gần ba mươi tuổi đang nằm bò ra bàn đọc báo ấy. Người đàn ông gần ba mươi tuổi hình