Edit: Nặc
Beta: Yin
- -----
Lục Cận Ngôn tiếp tục đi làm bình thường vào ngày hôm sau, nhưng có điều anh hơi bồn chồn trong lòng.
Anh biết rõ Thịnh Hoan phải trực ban từ buổi tối tới tám giờ sáng, lại ở bệnh viện cả ngày mới được về, nhưng Thịnh Hoan không nói gì, anh không yên tâm.
Thịnh Hoan quá khó để nắm bắt, anh không thể chắc chắn trăm phần trăm về cô, ở trước mặt Thịnh Hoan, anh luôn chật vật với cảm xúc của mình.
Cô nói thích, nói muốn có được, anh cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện cho cô; cô không thích, muốn rời xa, anh cũng không có biện pháp nào.
Từ xưa tới nay anh chưa từng giữ ưu thế trước cô, cũng không có nguyên tắc khi ở bên cô.
Chỉ là, anh sẽ phát điên mất.
Nhưng anh cũng không rõ lắm về mức độ của sự điên cuồng đó, chỉ biết nó phụ thuộc vào thái độ của cô.
Tất cả tin tức trên mạng về Thời Dao và mình, anh đều không quan tâm.
Trèo càng cao ngã càng đau, và anh cũng không rảnh để ý đến cô ta.
Cuối cùng cũng đến tám giờ tối nhưng Thịnh Hoan vẫn chưa về.
Lục Cận Ngôn đứng ngồi không yên, trong lòng có chút hoảng hốt, có phải anh đã nghĩ sai rồi không, Thịnh Hoan không chỉ để bụng chuyện kia, hơn nữa còn xa cách anh, cô sẽ không về nhà.
Khóe mắt Lục Cận Ngôn hơi đỏ lên, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo vài phần, lời nói cũng trở nên trầm thấp.
Phòng khách không bật đèn, trống vắng đến rùng mình, chỉ có ánh trắng mờ ảo chiếu vào từ cửa sổ sát đất.
Ngồi trên ghế sô pha, Lục Cận Ngôn gần như tan vào bóng tối.
Nhưng anh không làm bất kỳ hành động nào khác vì không quen với việc chủ động.
Anh thường dùng thủ đoạn để con mồi chủ động tới gần.
Nếu anh là thợ săn, Thịnh Hoan chính là con mồi anh thích nhất trên thế giới này, đối vật đồ vật mình thích, thời gian chờ đợi sẽ thường lâu hơn một chút.
Thời gian dần trôi qua, rượu vang trên bàn cũng cạn đi một chút.
Ánh mặt Lục Cận Ngôn có chút mệt mỏi, anh dựa lưng vào ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh không muốn thời gian chờ đợi Thịnh Hoan phóng đại từng phút từng giây, quá khó khăn, anh sợ rằng chính mình sẽ không kiềm chế được.
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Trong mờ mịt, dường như ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn cử động, trong tiềm thức không muốn tỉnh dậy.
Giấc mơ này không phải chưa từng có trước đây, nhưng nó chưa bao giờ chân thật đến thế.
Cái chạm nhẹ, mùi hương hấp dẫn đó cứ quấn lấy anh như thể giấc mơ thành sự thật.
Lý trí nhắc nhở anh phải tỉnh lại, nhưng Lục Cận Ngôn không hề muốn.
Cơ hội này rất ít, nó chưa bao giờ chân thật như vậy và anh luyến tiếc.
"Hoàng lương nhất mộng" (1) qua đi, để lại cảm giác buồn bã mất mát và sự chờ mong vô tận.
Da thịt bị đầu ngón tay ai đó xẹt qua làm